Nhìn hành động này của Ám Thiên Võ Thần, bọn họ đều biết ông ta đang bảo vệ Diệp Viêm.
Dù sao thiên tài ưu tú như vậy, nếu không thể cống hiến cho hai vị Võ Thần, bọn họ cũng sẽ không cho phép hắn tồn tại.
Thực tế, khi Diệp Viêm ra khỏi Long Cung, nhìn thấy nhiều cao thủ trong Long Cung thì đã hiểu ra mọi chuyện.
Cho nên hắn ngay lập tức hồi phục sức lực, tìm đường lui.
Nhưng Ám Thiên đã chuẩn bị ra tay, đương nhiên hắn cũng sẽ không từ chối.
“Chúng ta đi thôi”.
Ám Thiên Võ Thần nói, quay người đưa Diệp Viêm đi.
“Chờ đã!”.
Thương Lan Võ Thần gọi lại.
“Còn chuyện gì?”.
Ám Thiên Võ Thần hờ hững nhìn sang.
“Ám Thiên đại nhân, chúng tôi rất có hứng thú với người đó, Diệp Viêm là người cuối cùng gặp người đó, chúng tôi có vài câu muốn hỏi cậu ta”.
Thương Lan Võ Thần mỉm cười nói.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần há lại không biết Thương Lan đang kéo dài thời gian.
“Người ở trong đó đã là một người chết, có gì để hỏi nữa?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Ầy, mặc dù người đó chắc chắn sẽ bị nhốt đến chết ở Long Cung, nhưng cậu ta có thể cướp được lợi ích từ tay Diệp Viêm, tiến vào tầng chín, thế nào cũng phải có chút bản lĩnh. Tôi và Thái Thiên đại nhân đều là người quý nhân tài, chẳng lẽ Ám Thiên đại nhân không thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của chúng tôi sao?”.
Thương Lan Võ Thần cười đáp.
“Nếu tôi nói không thể thì sao?”, Ám Thiên Võ Thần nói.
“Vậy thì là Ám Thiên đại nhân không nể mặt chúng tôi rồi, nếu vậy, dù tôi không nói gì, e rằng Thái Thiên đại nhân cũng sẽ bất mãn trong lòng”.
Thương Lan Võ Thần buồn rầu nói.
“Ám Thiên, chúng ta cũng xem như quen biết từ lâu, nói vài câu với con rể ông thì đã sao?”.
Thái Thiên Võ Thần nói: “Tên nhóc họ Diệp kia, còn không mau qua đây? Tôi nói chuyện với cậu đấy!”.
Diệp Viêm nhíu mày, không nói lời nào.
“Đưa Diệp Viêm rời đi”.
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói.
“Bố?”.
Ám Minh Nguyệt lập tức run rẩy.
“Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ không nghe lời bố nói nữa sao?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Người phía sau không dám do dự, ngay lập tức dẫn Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm chạy ra khỏi Long Cung.
Người xung quanh ai cũng sợ hãi, mặt mày trắng bệch.
“Đi!”.
“Chỗ này không thể ở lâu! Mau rời đi!”.
“Đi mau, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu!”.
Vô số thế tộc cường hào giống như nhận ra gì đó, vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
Thậm chí ngay cả thế gia Huyết Đao cũng đứng ngồi không yên.
“Trận chiến Võ Thần sắp bùng nổ, mau rời khỏi đây, nếu không, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, rút!”.
Bà tổ Huyết Đao hét lên, nhah chóng quay về kiệu gỗ.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng khiêng kiệu rời đi.
“Cô Cầm Kiếm, đi theo chúng tôi đi”.
Mị Mộng không muốn giải thích, kéo tay Cầm Kiếm Nữ chạy ra ngoài.
Bọn họ nối nhau, không dám nán lại, lần lượt chạy ra ngoài.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hai Võ Thần khác.
Sát khí đằng đằng.
“Xem ra Ám Thiên đại nhân không chịu nể mặt chúng tôi. Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ Ám Thiên đại nhân muốn so chiêu với chúng tôi? Ha ha ha, thế này, hôm nay tôi cũng muốn xin Ám Thiên đại nhân chỉ giáo”.
Thương Lan Võ Thần cũng cười lớn.
Sức mạnh điên cuồng quanh hai người chậm rãi dâng cao, giống như hai con sóng lửa ngút trời đánh về phía Ám Thiên Võ Thần…
Bọn họ kinh hãi, chạy ra ngoài như phát điên.
Lần này tất cả mọi người đều biết.
Trận chiến Võ Thần sắp sửa nổ ra ở trước cửa Long Cung…