Trận chiến chấn động nổ ra ở cửa Long Cung.
Nhưng Lâm Chính không hề biết gì.
Lúc này anh đã đứng ở tầng cuối của Long Cung.
Đây là một không gian đặc biệt.
Khu đất rộng lớn, có thể sánh bằng hai sân bóng.
Nhưng trên mặt đất lại trải đầy những tờ giấy viết.
Mỗi tờ giấy có đủ các loại chữ viết.
Lâm Chính nhặt giấy trên mặt đất lên xem kỹ càng.
Anh phát hiện chữ viết trên giấy rất khó hiểu, hơn nữa mỗi một chữ viết trên giấy đều khác nhau.
Có phồn thể có giản thể, có chữ giáp cốt, cũng có chữ viết của long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính chỉ có thể hiểu sơ một vài nội dung.
Có vẻ giống như ký sự nào đó.
Lâm Chính hơi thất vọng.
Anh cứ nghĩ số này phải là công pháp nghịch thiên phi phàm đáng sợ nào đó.
Bây giờ xem lại giống như là nhật ký của ai đó.
Chẳng lẽ là nhật ký của người sáng lập ra Long Cung?
Lâm Chính nhìn quanh một vòng.
Tầng chín chẳng có gì.
Không thấy cơ quan cũng không thấy có bất cứ máy móc mang tính uy hiếp nào.
Chẳng lẽ tầng chín không có cơ quan gì sao?
Lâm Chính nhìn quanh, tìm kiếm gì đó.
Lúc này, Lâm Chính đã đến cuối Long Cung.
Ở phía cuối dựng một bia mộ khổng lồ.
Bia mộ trông có vẻ vô cùng đặc biệt.
Toàn thân nó được tạc bằng bạch ngọc, bên trên bạch ngọc còn phủ một lớp vân gỗ màu nâu, trên vân gỗ còn có nhiều móc sắt.
Trông không giống với bia mộ, mà giống như loại cơ quan nào đó.
Chẳng lẽ trong bia mộ này có Càn Khôn?
Lâm Chính lên tinh thần, lập tức đến gần nghiên cứu.
Anh dùng mắt chí tôn có thể nhìn thấu bia mộ.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Lâm Chính đã kinh ngạc tái nhợt mặt.
Bia mộ này được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, bên dưới mỗi tấc ngọc thạch đều có gần một nghìn tơ sắt, trong mỗi một mảng gỗ đều có nhiều bánh răng.
Cấu tạo của bia mộ này đã nằm ngoài sự hiểu biết của Lâm Chính.
Thật đáng sợ.
Chỉ e phải có khoa học kỹ thuật hiện đại mới có thể phân tích.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lục lọi trên người tìm vài dụng cụ đo lường mà Từ Chính đưa cho. Gõ vài cái. Còn dùng được.
Lâm Chính thở phào một hơi, lập tức mở nó ra.
Trong dụng cụ đo lường toả ra một luồng sáng xanh lục, chiếu lên bia đá.
Trong nháy mắt, trong bia đá xuất hiện nhiều ký hiệu chi chít.
Lâm Chính lại dùng mắt chí tôn.
Trong chớp mắt, vài ký tự màu vàng đập vào mắt Lâm Chính.
"Người giải được bia mộ cơ quan của ta, đọc hết toàn bộ giấy trên mặt đất sẽ được truyền thừa của ta!".
Lâm Chính nhẩm đọc những chữ lớn màu vàng.
Nhìn đến đó, cuối cùng Lâm Chính cũng hiểu ra.
Hoá ra chủ nhân của Long Cung là một cơ quan đại sư thực lực trác tuyệt.
Bia mộ này là thử thách dành cho người khiêu chiến.
Nếu không có thiên phú về cơ quan, chắc chắn sẽ không giải được bia mộ này.
Mà không giải được chữ trong bia mộ thì không biết bước tiếp theo nên làm gì.
"Hoá ra truyền thừa của chủ Long Cung nằm trong những ghi chép rải đầy đất này, chỉ là...".
Lâm Chính quay người nhìn về phía những bản ghi chép trải đầy đất này, không khỏi lộ vẻ cay đắng.
Số giấy trên đất ít nhất phải mấy chục nghìn tờ.
Hỗn loạn không có trật tự.
Nếu xem từng cái thì phải bắt đầu từ đâu?
Hơn nữa... nếu người tầm thường chiến đấu ở đây thì làm gì có thời gian xem xong số giấy này?
Phải biết rằng thời gian Long Cung mở ra đến khi đóng lại chỉ có ba ngày.
Dù vừa vào Long Cung đã lên tầng chín cũng không thể xem xong toàn bộ bản chép tay trong này.
Bỏ đi!
Dù sao giờ cũng không ra được, chi bằng thành thật xem hết chúng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, ngồi xuống, tiện tay cầm một tờ lên, bắt đầu đọc...