Ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ầm từ ngoài Long Cung vọng tới.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng đứng trong đình viện của thế gia Huyết Đao, nhìn về hướng Long Cung. Cô ta không biết cuộc chiến như thế nào. Thế nhưng cuộc chiến giữa các võ thần đã ảnh hưởng toàn bộ Long Tâm Thành rồi. Khu vực xung quanh Long Cung không một bóng người .
Võ Thần tức giận thì hàng người sẽ chết. Cuộc chiến Võ Thần kinh thiên động địa.
Thế gia Huyết Đao với toàn bộ cao thủ tới để bảo vệ phủ đệ, nghiêm ngặt canh giữ. Bà tổ Huyết Đao ngồi trước cửa, nhìn chăm chăm vào đống đổ nát ở phía xa.
“Cô Cầm Kiếm, nếu như không có việc gì thì đi nghỉ đi”, Mị Mộng nhìn và nói
“Lang Gia, Huyền Thông và Lâm Chính đã liên minh lại thì cũng như người một nhà. Giờ bọn họ đang chiến đấu với Ám Thiên Võ Thần không biết sống chết thế nào...”
Cầm Kiếm Nữ thở dài: “Tôi không bảo vệ được Thương Lan Phúc, không biết phải nói thế nào với Lâm Chính. Đến ngay cả Lang Gia cũng đang gặp nguy hiểm, tôi thật bất tài”.
“Cô Cầm Kiếm đừng tự trách mình nữa. Dù sao cũng là võ thần mà, chúng ta sao có thể đối phó được”.
Mị Mộng lắc đầu an ủi: “Giờ điều chúng ta cần làm là ở yên đây không can dự vào cuộc chiến để tránh gây ra phiền phức. Chỉ cần qua được cuộc chiến thì chúng ta sẽ nghĩ tiếp những chuyện còn lại”.
“Ừ”, Cầm Kiếm Nữ khẽ gật đầu, sau đó chắp tay trước Mị Mộng.
“Cô Mị Mộng, cảm ơn cô cứu mạng. Nếu không có thế gia Huyết Đao thì tôi đã chết ở Long Cung rồi”.
“Cô đừng khách sáo. Lâm Chính từng cứu tôi, tôi cũng chỉ báo đáp mà thôi”.
Mị Mộng mỉm cười: “Nếu vị đó còn sống , có thể ra khỏi Long Cung thì tốt...”
Mị Mộng không phải là vì báo đáp hoàn toàn Cầm Kiếm Nữ mà cô ta ra tay vì nể mặt Lâm Chính mà thôi. Cô ta hi vọng có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Chính để có lợi cho thế gia Huyết Đao.
Đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính còn sống và ra khỏi Long Cung. Giờ Diệp Viêm dùng thủ đoạn phong tỏa anh trong đó. Với các cơ quan khủng khiếp bên trong, Lâm Chính muốn thoát ra là hầu như không thể.
Mị Mộng thầm nhủ. Đúng lúc này, vài bóng hình cưỡi ngựa lao về phía họ.
“Lão tổ tông, có người tới rồi”.
“Nhìn cách ăn mặc thì hình như là người của Thương Lan phủ đệ”.
Người của thế gia Huyết Đao tập trung tinh thần, ghì chặt huyết đao ở eo và cảnh giác. Bà tổ Huyết Đao cũng ngước nhìn họ. Mấy người nhanh chóng thắng dây cương, nhìn bọn họ.
“Có phải thế gia Huyết Đao không?”, trong đó có một người nhìn chằm chằm bà cụ và hét.
“Khốn nạn, đây là bà tổ của thế gia chúng tôi mà các người dám vô lễ như vậy à?”, một người nhà Huyết Đao lên tiếng.
“Tôi đại diện cho Thương Lan Võ Thần, sao, có ý kiến à?”, người kia lạnh lùng nói.
Dứt lời, người nhà Huyết Đao tái mặt.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân tìm chúng tôi có việc gì?”, bà tổ Huyết Đao lên tiếng.
“Đại nhân dự định phong tỏa toàn thành, dồn lực giết Ám Thiên Võ Thần, hiện tại nhân lực không đủ nên tới để tập hợp người, toàn bộ người của thế gia Huyết Đao xuất trận, giúp Võ Thần đại nhân, rõ chưa?”, người này kêu lên.
“Cậu nói cái gì?”
“Bảo chúng tôi đi giết Ám Thiên Võ Thần sao?”
“Vậy khác gì bảo chúng tôi đi chết?”, người nhà Huyết Đao trừng mắt tức giận.
“Nếu dám làm trái thì tức là kháng lệnh Võ Thần, các người có biết hậu quả không?", người kia hừ giọng, không thèm quan tâm
“Đại nhân đã dặn rồi, muốn thế gia Huyết Đao lập tức xuất phát. Ngoài ra, bà tổ Huyết Đao cũng phải ra tay”.
Người kia hô lên sau đó quay dây cương rời đi. Người nhà Huyết Đao căng thẳng nhìn theo, không biết làm thế nào.
“Bà ơi”, Mị Mộng nghe thấy vậy lập tức chạy ra.
“Không thể đưa người đi được nếu không không giết được Ám Thiên Võ Thần mà còn bị báo thù nữa. Hơn nữa để người của chúng ta đi giao đấu thì khác gì đi nộp mạng chứ”.
“Bà cũng biết, nhưng nếu không ra tay thì chúng ta cũng không chịu đựng nổi sự tức giận của Thương Lan Võ Thần”, bà cụ thở dài.
“Muốn trách chỉ trách ba vô dụng. Nếu như bà có thể đột phá cảnh giới Võ Thần, trở thành Huyết Đao Võ Thần thì có gì phải sợ Thương Lan chứ?”
“Bà thật sự định liều mạng ạ? Chúng ta có thể bỏ chạy, lập tức rời khỏi Long Tâm Thành mà”.
“Chạy được một hồi, không chạy được cả đời. Hơn nữa nghiệp tổ nghiệp tông đều ở đây, sao bà có thể bỏ được”.
Bà cụ thở dài: “Dặn xuống dưới, tất cả các Lục Địa Thần Tiên cùng bà xuất trận. Những người dưới Lục Địa Thần Tiên thì ở lại bảo vệ gia tộc”
“Bà...”
“Bà tổ...”
“Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần liên thủ giết Ám Thiên Võ Thần. Dù Ám Thiên Võ Thần mạnh nhưng không thể nào địch nổi hai người đâu. Bà thấy Ám Thiên Võ Thần chắc sẽ tìm cách chạy khỏi Long Tâm Thành và cũng bị thương nặng. Trong thời gian ngắn không thể nào báo thù được thế gia Huyết Đao chúng ta. Chuyện này sau khi xong xuôi, chúng ta sẽ nhận được sự bảo vệ của Thương Lan Võ Thần”.
“Đây là còn đường duy nhất rồi”, bà tổ nói xong từ từ đứng dậy. Khí tức đáng sợ phóng ra từ người bà cụ.
“Thề chết cũng theo bà tổ”, các cao thủ nhà Huyết Đao đồng loạt lên tiếng.
“Đi thôi”, bà cụ nói rồi đi về phía trước.
Mị Mộng ngồi phịch ra đất, nước mắt rơi xuống. Cô ta biết chuyến đi lần này của bà khó có thể trở về được. Thế gia Huyết Đao sắp không còn nữa rồi.
Thương Lan Võ Thần không chỉ nhằm vào mỗi thế gia Huyết Đao. Mệnh lệnh của ông ta còn được truyền tới toàn bộ các gia tộc khác ở Long Tâm Thành.
Đám đông đành phải ra tay trước uy lực của Võ Thần. Cũng có người lựa chọn bỏ chạy. Thế nhưng làm thế có nghĩa là đối kháng với Thương Lan Võ Thần.
Lúc này cả vùng Long Tâm Thành rơi vào hỗn loạn. Các thế gia tự bảo vệ mình. Chúng sinh thì không khác gì con sâu cái kiến.
Một luồng khí màu đen từ Long Cung lao lên trời. Ngay sau đó không gian tối lại. Sức mạnh hủy diệt bao trùm.
Ám Thiên Võ Thần đã phát lực rồi...