Đào Thành cau mày, liếc người đó, do dự một chút, sau đó dẫn đầu đi vào.
Nhiều người trong đội thi công cũng vào theo.
Đây là khu vực báo danh, phía trước trăm mét là cửa vào Long Cung.
Ở đây đã xảy ra sụp đổ, một nửa khu vực bị vùi lấp bởi đống đổ nát rơi xuống, nhưng cánh cửa chưa bị chôn vùi, vẫn sừng sững trước mặt mọi người.
Chỉ là khí tức Võ Thần ở đây nồng đậm hơn.
Tàn dư sức mạnh ở khắp nơi.
Chỉ cần tiến vào đây cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, rất bí bách.
“Cậu nhìn thấy cái gì? Sao ngạc nhiên vậy?”
Đào Thành nhìn bốn phía, không thấy gì, nên cau mày hỏi.
Nhưng người nọ không nói gì, mà mặt đầy kinh ngạc chỉ vào cánh cửa.
Nói đúng ra thì gã chỉ vào ấn Long Đồ trên cánh cửa…
Trên mặt Đào Thành đầy nghi ngờ, nhìn theo, một lát sau, ánh mắt ông ta trở nên đờ đẫn.
“Không thể nào…”
Có chín chấm trên Long Đồ Ấn.
Giống như chín ngôi sao liên tiếp.
Đây là một loại cơ quan của Long Cung.
Chỉ cần trong Long Cung có người đột nhập vào một tầng nhất định, long châu sẽ sáng lên.
Khi bước vào tầng đầu tiên, thì long châu tầng đầu sẽ sáng.
Khi người tầng đầu đi lên tầng hai, đồng nghĩa với việc ánh sáng tầng một sẽ mờ đi, long châu tầng hai sáng lên.
Bằng cách này, các tầng sẽ sáng lên và tối đi, để người ngoài biết người bên trong đã đi đến tầng bao nhiêu.
Nhưng bây giờ… Long Đồ Ấn đã xảy ra biến cố!
Bởi vì tầng tám đang tỏa sáng.
Sau đó long châu tầng tám tắt, Long Đồ Ấn ở tầng bảy lại sáng lên.
Tầng bảy tắt, tầng sáu tiếp tục sáng.
Chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ, có người từ dưới Long Cung leo từng tầng một, chuẩn bị rời khỏi Long Cung?
“Sao chuyện này có thể xảy ra?”
“Trong Long Cung, còn có người ư?”
Người của đội thi công đều khiếp sợ.
“Là Lâm đại nhân!”
Đào Thành nghĩ đến gì đó, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói.
“Lâm đại nhân?”
Mọi người rối rít nhìn ông ta.
“Quản lý Đào, có phải Lâm đại nhân bế quan trong phòng tổng thống của tòa nhà treo thưởng chúng ta không?”
Có người mở miệng hỏi.
“Là cậu ta”.
Đào Thành thở dài, trên mặt đầy tiếc nuối nói: “Lâm đại nhân được xem là một tài năng trẻ, tuổi còn trẻ đã cực kỳ tài năng, có triển vọng, nhưng gặp phải yêu nghiệt như Diệp Viêm, nghe nói cậu ta xảy ra xung đột với Diệp Viêm ở tầm tám, cuối cùng thua Diệp Viêm, bị phong ấn ở tầng tám, không thể rời khỏi Long Cung trước khi nó đóng cửa, rồi bị nhốt trong đó”.
“Là vậy sao?”
“Vậy là nói, Lâm đại nhân còn sống ư?”
“Với tu vi của cậu ta, nửa năm không ăn không uống, có thể sống, nhưng Long Cung mấy năm mới mở một lần, cậu ta có thể chống đỡ trong nửa năm, tuy nhiên không thể chống đỡ một năm, bị kẹt trong Long Cung và chết trong đấy là chuyện chắc chắn”.
Đào Thành lắc đầu nói.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tám tầng đầu tiên của Long Cung đã được mở ra, theo bọn họ thấy, Lâm Chính đương nhiên tùy ý ra vào những tầng này.
Nhưng cũng có giới hạn trong việc ra vào những tầng này.
Cửa bị khóa kín, anh ta không thể thoát khỏi Long Cung!
“Quản lý Đào, anh ta đã đến tầng một!”
Lúc này, có người hét lên.
Đào Thành ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy đèn ở tầng một Long Cung đã bật sáng.
Đào Thành lắc đầu liên tục.
“Xem ra Lâm đại nhân không nhẫn nhịn được nữa, muốn dùng nỗ lực cuối cùng, để mở cửa tầng một”.
“Nhưng điều này... rõ ràng là không thể...”
“E rằng không ai hiểu được nỗi tuyệt vọng của anh Lâm…”
“Đáng tiếc, đáng tiếc... chúng ta và Lâm đại nhân chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng không thể giúp hắn!”
“Thật đáng tiếc cho một tài năng trẻ!”
Đào Thành chậm rãi đi đến cánh cửa, dùng tay chạm vào, như muốn nói chuyện với người sau cánh cửa, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực.
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm…
Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra...
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp Long Cung.
Bốn phía đều chấn động.
Đào Thành đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn cánh cửa mở toang, như người mất hồn.