“Ồ? Đây không phải là quản lý Đào sao?”
Một thanh niên đi ra từ trong cánh cửa, kinh ngạc nhìn Đào Thành đang hóa đá đứng trước cửa.
Người này chính là Lâm Chính.
Lúc này quần áo của anh tả tơi, nhìn rất chật vật, nhưng nước da rất tốt, ánh mắt vẫn có tinh thần như cũ, không nhìn ra anh là một người đã bị nhốt suốt nửa năm.
“Cậu...Cậu Lâm?”
Đào Thành thẫn thờ lẩm bẩm, môi cũng run rẩy.
“Quản lý Đào, sao các người vẫn còn ở đây vậy? Tôi nhớ là đã qua được gần nửa năm rồi mà, đúng không?”
Lâm Chính cười nói.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh nhíu mày.
Nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, Lâm Chính nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Khí tức Võ Thần tràn ngập trong không khí.
Hơn nữa còn không phải chỉ có một người.
Nhưng so với sự nghi hoặc của Lâm Chính, rõ ràng đám người Đào Thành càng ngờ vực hơn!
“Cậu Lâm! Chuyện gì thế? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đào Thành cảm thấy mình như sắp phát điên, giận dữ gào lên một tiếng, lao vào trong cửa nhìn xung quanh.
Không sai.
Đây chính là cửa lớn của Long Cung.
Cửa lớn của Long Cung đã mở lần nữa!
Nhưng rõ ràng vẫn chưa tới thời gian mở ra mà, tại sao cửa Long Cung lại mở ra chứ?
“Quản Lý Đào, chẳng lẽ trận chiến Võ Thần đã phá hủy kết cấu cơ quan của Long Cung, do đó cậu Lâm mới có thể dễ dàng đi ra mở cửa, thoát khỏi cõi chết?”
Một người của tòa nhà treo thưởng vội vàng bước tới giải thích.
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người đã gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy!”
Đào Thành bình tĩnh lại, hít sâu vài hơi, cũng chấp nhận lý do này.
Lâm Chính thấy thế, cũng không buồn giải thích.
“Cậu Lâm, cậu vẫn ổn chứ?”
Đào Thành cất lời.
“Tôi không sao, quản lý Đào, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi thứ lại ra nông nỗi này? Còn nữa, tại sao mấy người lại ở đây?”
Lâm Chính đặt câu hỏi cho những nghi ngờ trong lòng mình.
Đào Thành lập tức nói hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi Long Cung đóng cửa.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, im lặng lắng nghe.
Không lâu sau, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng.
“Không ngờ chuyến đi tới Long Cung, vì một Diệp viêm mà lại nổ ra trận chiến Võ Thần...”
“Yêu nghiệt đương thời Diệp Viêm là một mối đe dọa cực kỳ lớn đối với các Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần đã dùng hắn, đương nhiên Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần không có khả năng lôi kéo hắn được nữa, thay vì để hắn phát triển thành một mối đe dọa thì chi bằng giết hắn nhân lúc hắn chưa đủ lông đủ cánh, đây chính là quy tắc được hiểu ngầm để Võ Thần thống trị long mạch dưới lòng đất!”
Đào Thành giải thích.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên anh nghĩ đến việc gì đó, lập tức nói: “Còn đồ đệ của tôi, Thương Lan Phúc sao rồi? Anh ta thế nào? Còn cả cô Cầm Kiếm nữa, có ổn không? Lang Gia, Huyền Thông nữa, bọn họ đâu cả rồi?”
Anh hỏi xong, Đào Thành hơi bối rối.
Ông ta thở dài, cất lời: “Bây giờ cô Cầm Kiếm đang ở trong thế gia Huyết Đao, cô Mị Mộng đã cứu cô ấy, đưa cô ấy về tộc mình, vốn dĩ cô ấy được bà tổ Huyết Đao bảo vệ, có thể sống bình an vô sự, chỉ là bà tổ Huyết Đao bị ép tham gia vào trận chiến Võ Thần, bị thương rất nặng, không sống được bao lâu nữa, trước mắt, thế gia Huyết Đao đang gặp nguy hiểm mọi mặt, khó có thể tự bảo vệ mình...”
“Lang Gia, Huyền Thông thì tôi không rõ, bọn họ đều là người của Thái Thiên Võ Thần, nhưng với tư cách là người thắng cuộc, chắc cũng không tệ lắm đâu”.
“Còn cậu Thương Lan Phúc...”
Đào Thành nói tới đây, vẻ mặt đầy lúng túng, ấp a ấp úng.
“Thương Lan Phúc sao rồi?”
Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.
“Cậu Lâm, tôi nói với cậu, trước tiên cậu đừng nổi giận...”
“Ông cứ nói đi đã”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đào Thành ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Thương Lan Phúc... sắp chết rồi...”