TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4904 BÂY GIỜ ĐI THEO TÔI LUÔN!".

"Lệnh Hồ Kiêu đại nhân, sao ông lại đến đây?".

Mị Cường hoàn hồn, vội đi tới đón.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Lệnh Hồ Kiêu vung tay tát vào mặt Mị Cường.

Mị Cường lùi lại mấy bước, nửa khuôn mặt sưng vù, nhìn Lệnh Hồ Kiêu với ánh mắt kinh ngạc.

"Sao? Tôi không thể đến thế gia Huyết Đao các ông à?".

Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng.

"Không không không, Lệnh Hồ Kiêu đại nhân, tôi không có ý đó..."

Mị Cường run lên bần bật, sợ hãi nói.

"Kiêu đại nhân, em trai tôi không biết ăn nói, ông đừng chấp chú ấy".

Mị Ngạo bước tới ôm quyền, coi như giải vây cho Mị Cường.

"Được rồi, tôi không muốn phí lời với đám vô dụng các ông, lần này tôi đến là muốn đưa con bé này đi".

Lệnh Hồ Kiêu xua tay, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Người của thế gia Huyết Đao đều thầm nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng không dám ho he tiếng nào.

Đừng nói hiện giờ thế gia Huyết Đao tứ phía thụ địch, đầy rẫy nguy cơ, cho dù là thời kỳ cực thịnh, thì bọn họ cũng không dám trở mặt với thế gia Lệnh Hồ.

"Đưa tôi đi?".

Mị Mộng đanh mặt lại: "Thế gia Lệnh Hồ các ông có ý gì?".

"Ranh con, coi như cô may mắn, cậu Thắng nhà tôi rất vừa ý cô, nói là tối nay muốn động phòng với cô. Bà tư nghe xong liền phái ngay tôi đến đón, từ nay về sau, cô chính là người của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi".

Lệnh Hồ Kiêu cười nói.

"Ông..."

Mị Mộng tức giận nói: "Tôi không đồng ý".

"Đồng ý?".

Lệnh Hồ Kiêu lắc đầu liên tục: "Chúng tôi không cần sự đồng ý của cô, bởi vì chuyện này không do cô quyết định".

"Sao? Các ông muốn ép tôi à?".

Ánh mắt Mị Mộng lóe lên sự quyết tuyệt, nhìn đám cao thủ phía sau Lệnh Hồ Kiêu, cô ta biết với thực lực của mình thì không thể dẹp yên chuyện này.

Cô ta cắn răng, đã không làm thì thôi, làm thì làm tới, liền kề huyết đao lên cần cổ trắng nõn của mình.

"Nếu các ông ép tôi, thì tôi sẽ tự sát!".

Người của thế gia Huyết Đao thấy thế đều hồn vía lên mây.

"Cô chủ, cô đừng kích động!".

"Có gì từ từ nói!".

Bọn họ cuống quýt kêu lên.

Mị Ngạo vừa cuống vừa giận.

"Mị Mộng! Con ranh chết tiệt này! Cháu cứng đầu thế hả? Mau bỏ đao xuống!".

"Bác cả, cháu không sợ chết, nhưng cháu không thể chấp nhận việc chết xong còn bị người ta sỉ nhục! Cháu xin lỗi!".

Vẻ mặt Mị Mộng đầy tuyệt vọng.

Cô ta biết không ai có thể cứu mình.

Đến nước này, ngoài cái chết ra, thì không còn cách nào hay hơn.

"Nếu bà nội vẫn còn, thì sao phải để cháu chịu uất ức như vậy?".

"Nói cho cùng vẫn là cháu vô dụng, không lấy được thần dược cho bà".

"Cháu xin lỗi bà..."

Những giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên má Mị Mộng, cô ta đang định rút đao tự vẫn.

Nhưng Lệnh Hồ Kiêu bất ngờ bật cười.

"Được, cô ra tay đi, ra tay luôn đi! Tôi nói cho cô biết, cô mà ra tay thì kết cục của thế gia Huyết Đao các cô sẽ càng bi thảm hơn!".

"Ý ông là sao?".

Mị Mộng lạnh lùng hỏi.

"Hôn sự này vốn do thế gia Huyết Đao các cô đề nghị trước, nếu bây giờ các cô nuốt lời, thì thế gia Lệnh Hồ chúng tôi biết để mặt mũi vào đâu?".

Lệnh Hồ Kiêu cười khẩy nói: "Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô tự sát, tôi sẽ hạ lệnh giết sạch thế gia Huyết Đao không chừa một ai. Không những vậy, tôi còn lột da từng người của thế gia Huyết Đao, treo trước cửa thế gia Lệnh Hồ, cho máu thịt của các cô vào thuốc, khiến các cô chết không toàn thây, để người đời chứng kiến bộ da của các cô, xem kết cục của việc đùa giỡn thế gia Lệnh Hồ là gì".

"Đúng rồi, cả bộ da của bà nội cô là bà tổ Huyết Đao nữa".

Lệnh Hồ Kiêu lại bổ sung thêm một câu.

Mị Mộng ngây người ra, huyết đao trong tay bất giác rơi xuống.

"Bà nội..."

Cô ta thì thào, nước mắt trào ra như đê vỡ.

Cô ta không muốn mình bị sỉ nhục.

Nhưng lại càng không muốn bà mình bị sỉ nhục.

Nghĩ đến đây, Mị Mộng ngồi bệt xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực.

"Mộng Nhi..."

Các trưởng bối của thế gia Huyết Đao kêu lên.

Mị Mộng nhắm nghiền mắt lại, không thèm đếm xỉa đến bọn họ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta mới chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt kia không còn chút sinh khí, trống rỗng và vô hồn.

"Tôi... đồng ý gả cho thế gia Lệnh Hồ..."

"Thế mới phải chứ".

Lệnh Hồ Kiêu cười lớn.

Người của thế gia Huyết Đao mỗi người một thái độ khác nhau.

Có người bi thương rơi lệ, lặng lẽ lau nước mắt.

Có người nổi lên ý định giết người, căm hận nhìn Lệnh Hồ Kiêu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.

"Mộng Nhi, cháu có thể nghĩ được như vậy, bác cả rất vui".

Mị Ngạo thở phào, vội quay sang nói: "Người đâu, mau đưa cô chủ đi thu dọn, sau đó để cô chủ đi theo Kiêu đại nhân".

"Vâng... ông chủ..."

"Kiêu đại nhân, ông chờ một lát để tôi bảo Mộng Nhi đi chuẩn bị".

Mộng Ngạo cười nói.

"Chuẩn bị cái gì? Lãng phí thời gian! Bây giờ đi theo tôi luôn!".

Lệnh Hồ Kiêu quát.

"Việc này... thôi được rồi".

Mị Ngạo chỉ đành đồng ý.

Mị Mộng nghe thấy thế liền khó nhọc bò dậy, cúi đầu đi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, một người của thế gia Huyết Đao chạy vào.

"Cô chủ, bên ngoài có người tìm cô".

Đọc truyện chữ Full