TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4905 CÁC CÔ ĐANG HỌP BÀN CHUYỆN GÌ SAO?".

"Tìm tôi?".

Mị Mộng vô lực ngẩng đầu lên, thì thào nói.

"Vâng, người đó bảo là bạn cô, muốn tìm gặp cô".

Người kia báo cáo.

"Khốn kiếp! Cậu không biết cô chủ sắp gả cho thế gia Lệnh Hồ rồi sao? Bạn bè chó má gì? Không gặp không gặp, bảo hắn cút đi!".

Mị Diễm lớn tiếng chửi mắng.

Người kia sửng sốt, chần chừ một lát rồi địng rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Mị Mộng liền quát: "Cho vào!".

"Mộng Nhi..."

Các trưởng bối đều nhìn về phía cô ta.

"Sao? Cô còn muốn lãng phí thời gian của tôi à?".

Lệnh Hồ Kiêu nhíu mày, giọng nói cao vút, lạnh lẽo thấu xương.

"Tôi sắp lấy chồng, lẽ nào một người đưa dâu cũng không có sao? Mị Mộng tôi không có nhiều bạn, trước khi đi còn không có quyền gặp bạn nữa?".

Mị Mộng khàn giọng nói, ánh mắt đầy kiên quyết.

Lệnh Hồ Kiêu trầm ngâm một lát, cười khẩy nói: "Thôi được rồi, coi như bữa cơm cuối cùng của cô".

Hiển nhiên ông ta cũng biết Mị Mộng vào thế gia Lệnh Hồ sẽ không sống được bao lâu.

Mị Mộng không nói gì nữa, đưa mắt nhìn về phía cửa.

Cô ta không biết lúc này còn bạn bè nào đến tìm mình.

Sau khi thế gia Huyết Đao xảy ra chuyện, những người bạn trước kia đều tránh xa cô ta, sợ bị thế gia Huyết Đao làm liên lụy, dẫn đến họa sát thân.

Giờ phút này còn ai tới thăm cô ta chứ?

Mị Mộng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Mục đích chính cô ta muốn gặp là hi vọng có người có thể nói chuyện.

Dù sao người của thế gia Huyết Đao cũng đã khiến cô ta quá thất vọng.

Người hầu nhanh chóng chạy khỏi sảnh chính.

Chẳng mấy chốc, một bóng dáng mặc trường bào màu trắng, hiên ngang lẫm liệt, dung mạo như thiên thần bước vào.

Chính là Lâm Chính!

"Anh Lâm?".

Mị Mộng ngạc nhiên.

"Sao? Đây chính là bạn cô à?".

Lệnh Hồ Kiêu có chút không vui: "Nếu là bạn khác giới thì đừng tiếp xúc nhiều, kẻo người ta bàn tán".

Mị Mộng sửng sốt, không nói gì.

Nhưng Lâm Chính lại nhìn Lệnh Hồ Kiêu với ánh mắt hơi kỳ quái, dường như không hiểu ý của ông ta.

Nhưng anh không quan tâm, mà cười nói với Mị Mộng: "Cô Mị Mộng, đã lâu không gặp!".

"Anh Lâm, anh ra ngoài kiểu gì vậy?".

Mị Mộng hỏi với vẻ khó tin.

"À, chỗ đó bị chấn động hỏng rồi, cửa tự mở nên tôi ra luôn".

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi bịa ra lý do này.

Nếu để người ta biết anh tự mở cửa Long Cung, chỉ e tất cả người ở long mạch dưới lòng đất sẽ để mắt đến anh.

"Là dư chấn của trận chiến Võ Thần sao? Hóa ra là vậy..."

Mị Mộng suy tư một lát rồi gật đầu.

"Cô Mị Mộng, có chuyện gì vậy? Các cô đang họp bàn chuyện gì sao?".

Lâm Chính nhìn quanh một lượt, tò mò hỏi.

"Ừm..."

Mị Mộng không biết nên trả lời thế nào, đang định lên tiếng thì bị Lệnh Hồ Kiêu ngắt lời.

"Được rồi, nói thế thôi, mau đi theo chúng tôi".

Lệnh Hồ Kiêu mất kiên nhẫn nói.

Mị Mộng hơi biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Lệnh Hồ Kiêu không thèm nhiều lời, xoay người bỏ đi, còn chẳng nhìn Lâm Chính lấy một cái.

Mị Mộng cúi đầu, lặng lẽ đi theo ông ta, chuẩn bị rời khỏi thế gia Huyết Đao.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã chìa tay ra ngăn cô ta lại.

"Anh Lâm?".

Mị Mộng dường như nín thở, đôi mắt mở to.

"Cô Mị Mộng, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì không?".

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Đọc truyện chữ Full