“Lâm đại cả, anh...”, Mị Mộng há hốc miệng, còn định nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi Mị Mộng, tình hình của bà cô không được lạc quan. Bảo bọn họ ra ngoài, để lại hai người giúp tôi là được”, Lâm Chính chau mày.
Thực ra anh không muốn sử dụng người nào cả. Nhưng nghĩ tới việc nể mặt Mị Mộng thì anh cũng coi như thôi.
“Vậy thì được, Mị Quả, Mị Khiếu ở lại, những người khác đi ra ngoài", Mị Mộng lên tiếng.
Những người khác chau mày nhưng họ vẫn đi ra khỏi căn phòng. Mị Quả và Mị Khiếu cũng cảm thấy khó hiểu. Những người có mặt ở đây đều là nhữn thiên tài hàng đầu về chữa bệnh.
Lời nói của người này khiến người khác tức chết đi được. Dám nói những người kia chỉ đến vậy mà thôi...Dù anh có cứu được thế gia Huyết Đao thì cũng không nên sỉ nhục người khác như vậy.
“Thôi bỏ đi, vì bà tổ, chúng ta chịu nhẫn nhịn vậy”, Mị Khiếu nói với Mị Quả - cô gái tóc ngắn bên cạnh.
“Ừm”
Mị Quả cũng nín thở, cố gắng nén giận. Lúc này Lâm Chính đã chuẩn bị đủ đồ nghề và dược liệu. Anh lấy châm ra chuẩn bị châm cứu cho bà cụ.
“Anh Lâm, cơ thể bà đã bị tử khí của Ám Thiên Võ Thần xâm nhập, tôi thấy không nên ghim châm mà dùng thuốc bảo vệ cơ thể, rồi tìm cách đẩy sát khí ra ngoài. Như vậy việc chữa trị sẽ có hiệu quả hơn”, Mị Khiếu lên tiếng.
“Các người đang dạy tôi cứu người đấy à?”, Lâm Chính chau mày.
“Anh Lâm, tôi chỉ đang đưa ra phương án tốt nhất thôi mà", Mị Khiếu khẽ nói.
“Anh Lâm, chúng tôi rất cảm kích trước ơn cứu mạng của anh, nhưng về y thuật thì tôi cảm thấy chúng tôi vẫn có quyền lên tiếng”, Mị Quả cũng lên tiếng.
“Điều này...”
Mị Mộng không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra. Có lẽ đám người này không phục anh. Cũng phải, dù sao đây là bà của bọn họ, đương nhiên là họ không yên tâm.
Xem ra việc giấu bệnh sợ thầy không chỉ xảy ra với người bệnh mà còn xảy ra với những người bên cạnh người bệnh nữa.
Lâm Chính nói: “Suy nghĩ khá lắm, dùng thuốc bảo vệ cơ thể không khó. Tôi hỏi mọi người, làm thế nào để ép được tử khí ra khỏi người bà ấy?”
Dứt lời, Mị Khiếu giật mình: “Dùng sức mạnh phi thăng phối hợp với dược vật ép ra”.
“Sức mạnh phi thăng của mọi người có thể mạnh hơn của Ám Thiên Võ Thần sao?”
“Nếu thêm thuốc trợ lực thì sao?”
“Thuốc gì?”
“Điều này...”, Mị Khiếu á khẩu.
“Tôi nói cho mọi người biết nhé. Nếu dùng Thiêm Kim Thảo kết hợp với Tam Sinh Hoa thì có thể gia tăng được sức mạnh phi thăng, ép cho sát khí ra ngoài đấy”.
“Đúng đúng, chính là dùng hai loại thuốc đó", Mị Khiếu vội nói.
“Vậy tìm ở đâu?”
“Đương nhiên ở Cấm Huyết Cốc. Ở đó có đầy đủ kỳ hoa dược thảo”.
“Vậy các người có biết tới Cấm Huyết Cốc mất bao nhiêu thời gian không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Mị Khiếu khựng người.
“Cưỡi ngựa nhanh thì nửa tháng, vào trong đó còn phải tìm. Cả đi cả về tầm hai tháng”, Mị Mộng trả lời thay.
“Với tình hình của bà, dù là một tháng cũng không được. Cách này không ổn”, Mị Khiếu không nói nên lời.
“Vì vậy, dùng cách của tôi đi”, Lâm Chính lên tiếng, lấy châm ra và bắt đầu ghim lên người bà cụ...