Cuối cùng.
Ông Điền cắn răng một cái, chỉ vào một nhà ba người Diệp Bắc Minh: “Ba người này, Huyền Thiên tông chúng tôi mặc kệ!”
“Được!”
Cuối cùng ông Phùng đã nở nụ cười.
Nhậm Kiếm Hành cả giận nói: “Điền Bá Quang, ông điên rồi sao?”
“Cho dù cả nhà cậu Diệp là ba người thường, Huyền Thiên tông cũng không thể chịu uy hiếp mà giao bọn họ ra được!”
“Ông làm như vậy, về sau Huyền Thiên tông còn sống yên ổn như thế nào?”
“Ông câm mồm!”
Điền Bá Quang quát một tiếng: “Người đâu, bắt Nhậm Kiếm Hành lại cho tôi!”
“Rõ!”
Mấy trưởng lão tiến lên khống chế Nhậm Kiếm Hành!
Nhậm Kiếm Hành điên cuồng giãy giụa: “Buông lão phu ra! Mấy người sẽ hối hận...”
“Cậu Diệp không phải người thường, sự tồn tại của cậu ấy đối với Huyền Thiên tông mà nói, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!”
Hiên Viên Đại Long không ngừng cười lạnh: “Ha ha, một người chết ư?”
Đám trưởng lão còn lại đều nhìn về phía Nhậm Kiếm Hành bằng vẻ mặt lạnh lùng!
“Tổ tiên, mọi người hãy nhìn xem những người này đi!”
Nhậm Kiếm Hành bi phẫn rống to, đáng tiếc không thể thay đổi cái gì!
Ông Phùng thấy thế, lộ ra nụ cười vừa lòng: “Điền trưởng lão, ông làm không tồi!”
“Việc này không có liên quan gì đến Huyền Thiên tông, thành Thiên Đan sẽ giải trừ phong sát với Huyền Thiên tông!”
Điền Bá Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắp tay: “Cảm ơn ông Phùng!”
Phùng lão gật đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Lại dừng ở trên người Diệp Tâm một lần nữa: “Tiểu súc sinh, bây giờ không ai có thể cứu mày hết!”
Nói xong, ông ta liền tung một chưởng về hướng cơ thể nhỏ bé của Diệp Tâm như cuồng phong mưa rào!
“Răng rắc!”, “phụt”, xương cốt vỡ nát, máu tươi phun ra!
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
“Đáng chết!”
Điều khiến ông Phùng giận dữ chính là một chưởng này không đánh trúng lên người Diệp Tâm.
“Chị Vị Ương!”
Trong khoảnh khắc Sở Sở lao ra ngoài đại điện, hoàn toàn bị một màn trước mắt dọa sợ!
Vậy mà Sở Vị Ương lại đứng chắn ở trước người Diệp Tâm, thay con bé chặn một kích trí mạng của ông Phùng!
Một chưởng đó đã đánh mạnh lên lưng cô ta!
Ngay lập tức, xương cốt cả người Sở Vị Ương gần như vỡ nát!
“Lão phu cũng không tin, tiểu súc sinh này lại khó giết đến thế sao?”
Ông Phùng cực kỳ giận dữ: “Cô muốn bảo vệ con bé? Vậy cô cũng chết luôn đi!”
Ông ta gần như bùng nổ hết toàn bộ chân nguyên trong đan điền, nghiền áp về phía Sở Vị Ương!
Sở Vị Ương lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Anh Diệp, tôi đã cố hết sức ...”
“Một mạng đổi một mạng...”
Sau đó cô ta nhắm mắt lại chờ chết!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn ở trước mặt Sở Vị Ương!
Ầm!
Một kích này của ông Phùng giống như là nện vào một tấm ván sắt!
Không hề động đậy được!
“Cậu... Tiểu súc sinh cậu không chết!”
“Sao có thể?”
“Thần hồn của tên nhóc này đã hoàn toàn biến mất, sao có thể còn sống được?”
“Chẳng lẽ chúng ta gặp quỷ sao?”
Bên tai Sở Vị Ương vang lên từng giọng nói khiếp sợ.