“Không chết, anh ấy không chết... Thật tốt quá…”
Trước mắt Sở Vị Ương tối sầm, ngất đi!
Lại cảm giác được có một cánh tay vô cùng rắn chắc ôm lấy cơ thể mình, không để cô ta ngã xuống!
Diệp Bắc Minh nhìn vết thương của Sở Vị Ương, còn có Tôn Thiến đã sớm bị thương nặng hôn mê ở một bên!
“Bố ơi, bố mau cứu mẹ đi...”
Diệp Tâm vươn hai tay ôm lấy đùi Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, chậm rãi ôm lấy Diệp Tâm.
Sau đó đi từng bước đến bên cạnh Tôn Thiến, nhẹ nhàng đặt Sở Vị Ương ở trên bậc thang.
Anh lấy đan dược và ngân châm ra trước mặt mọi người, tạm thời ổn định thương thế của Tôn Thiến và Sở Vị Ương!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Không hẹn mà cùng nhau.
Đáy lòng ai nấy cũng đều sinh ra một cảm giác lạnh thấu xương!
Sự bình tĩnh của Diệp Bắc Minh làm cho người ta sợ hãi!
Người phụ nữ của anh bị thương nặng gần chết, con gái anh suýt nữa bị giết ngay trước mặt mọi người!
Vậy mà còn có thể bình tĩnh như vậy ư?
Rất nhiều người tu võ đều lùi về phía sau vài bước theo bản năng, ngừng thở!
Cả quảng trường Huyền Thiên tông lập tức trở nên lặng ngắt như tờ!
Đột nhiên.
Giọng nói của Nhậm Kiếm Hành vang lên: “Cậu Diệp, tôi...”
“Suỵt...!”
Diệp Bắc Minh vươn tay ra làm động tác im lặng.
Trong lòng Nhậm Kiếm Hành lộp bộp một chút.
Diệp Bắc Minh quay về phía Diệp Tâm mỉm cười: “Tâm Nhi, bố sẽ dạy cho con bài học đầu tiên!”
“Đối phó kẻ địch thì đừng khóc, không cần sợ hãi, không cần sợ hãi!”
“Điều duy nhất con cần làm chính là giết sạch bọn họ!”
Diệp Tâm cái hiểu cái không gật đầu.
“Xem kỹ nhé”.
Vừa dứt lời, một con huyết long lao ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang vọng chín tầng trời, quanh quẩn khắp bầu trời Huyền Thiên tông!
Ông Phùng đứng mũi chịu sào, bị huyết long tập trung.
Trên người ông ta sáng lên bảy tám luồng hào quang, đủ loại bảo bối đồng thời vỡ nát!
Lúc này mới khó khăn lắm ngăn cản được đa số lực lượng của huyết long!
Ngay cả như thế, ông Phùng vẫn bay ngược ra ngoài như diều đứt dây trong cuồng phong mưa rào, nện mạnh xuống mặt đất!
Xương cốt cả người đứt gãy, đan điền vỡ nát!
Ông Phùng nằm trên mặt đất, kêu lên thê thảm như chó chết: “A... Ngăn cậu ta lại, mau ngăn cậu ta lại!”
Hơn mười bóng người xông lên, muốn ngăn cản Diệp Bắc Minh.
Huyết long lao tới, một đống máu tươi bắn ra!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi tới giống như thần chết, ông Phùng không ngừng lùi về phía sau như chó chết: “Không được... Không được...”
“Diệp Bắc Minh... À không, cậu Diệp... cậu Diệp, chúng ta có gì từ từ nói!”
“Có gì từ từ nói? Ha ha ha ha ha!”