Mọi người ở hiện trường đều sững sờ.
Đôi mắt của bọn họ trừng to, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ khó tin.
Sức mạnh của Lệnh Hồ Thắng đáng sợ như vậy, thế mà lại bị người ta dùng một tay chặn lại?
Đây là điều khó tin gì vậy?
Điên rồi à?
Sức mạnh của người này… Rốt cuộc là mạnh tới mức nào?
Ai nấy đều run rẩy.
Nhưng bọn họ không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Vèo!
Cánh tay Lâm Chính đột nhiên vung lên, thân hình như quả núi của Lệnh Hồ Thắng bị ném bay.
Núi thịt khổng lồ bay thẳng về phía một tòa nhà cách đó không xa.
Ầm rầm…
Khi núi thịt kia rơi xuống, tòa nhà kia bị đè bẹp thành đống phế tích ngay tức khắc.
Bụi đất bay mù mịt, mảnh vụn bắn tung tóe.
Cả vùng đất đều chấn động theo…
“Đau! Đau! Đau quá… Anh ơi, A Thắng đau quá…”
Lệnh Hồ Thắng khóc lóc như con nít.
“A Thắng!”
Lệnh Hồ Vũ hô lên, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Chính: “Mày… muốn chết hả?”
“Lệnh Hồ Vũ, tôi đã cho anh cơ hội!”
“Nhưng tao không định cho mày cơ hội!”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, rút thanh kiếm dài bên hông ra, chém về phía Lâm Chính.
Gừ!
Sức mạnh tàn bạo bùng lên như rồng điên rít gào, bay về phía trước theo hướng của thân kiếm.
Trong khoảnh khắc, nó giống như một chiếc tàu con thoi trống rỗng.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, như có ánh sáng vàng áp vào mắt, không thấy rõ gì nữa.
Chờ tới lúc tỉnh táo trở lại, thanh kiếm sắc bén kia đã gần tới trước người Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh, giơ tay giữ lấy.
Ong ong…
Tiếng thanh kiếm rung chuyển.
Chỉ trong phút chốc, thanh kiếm sắc bén đánh về phía Lâm Chính, đã ngừng lại giữa không trung.
Mũi kiếm đã bị Lâm Chính nắm chặt.
“Cái gì?”
Lệnh Hồ Vũ khó tin.
“Chỉ có chút thực lực như vậy thôi à?”
Lâm Chính hừ nhẹ, cánh tay đột nhiên dùng lực.
Vèo!
Thanh kiếm sắc bén bị ép quay về.
Lệnh Hồ Vũ nắm chặt thanh kiếm vàng lui về sau, suýt chút nữa đã không đứng vững, phải lùi tận bảy tám bước thì cơ thể mới ổn định được…
“Cái gì?”
Lệnh Hồ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Chính, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Thế mà người này lại có thể dùng tay không bắt kiếm của mình, sức mạnh này… rõ ràng là vượt xa mình? Sao có thể như vậy chứ?”
“Rốt cuộc mày là ai?”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới, anh đi về phía Lệnh Hồ Vũ từng bước một.
Sát khí đằng đằng.
Da đầu Lệnh Hồ Vũ tê dại.
Uy thế của người này… vậy mà còn cao hơn hắn một bậc!
Sao có thể?
Hắn mới là thiên tài vô song của long mạch dưới lòng đất này!
Nhưng tại sao bây giờ lại có người sở hữu thiên phú mạnh mẽ hơn cả hắn?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Lệnh Hồ Vũ không thể hiểu nổi.
Người bên cạnh lên tiếng khuyên bảo.
“Cậu chủ Vũ, hình như người này không dễ chọc vào đâu, hay là… một điều nhịn chín điều lành, chúng ta rời đi trước đã, được không?”
Vừa nói hết những lời này, Lệnh Hồ Vũ đã giơ tay hung hăng tát một phát vào mặt người đó.
Bốp!
Người đó bị đánh bay xa ra mấy thước, ngã mạnh xuống đất, tới lúc ngẩng đầu lên, trong mồm đã không còn chiếc răng nào, miệng be bét máu, trông có vẻ vô cùng dữ tợn.
Người thế gia Lệnh Hồ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Rời đi ư? Nếu tao rời đi, mọi người sẽ đánh giá Lệnh Hồ Vũ tao thế nào? Nghe này, hôm nay không chém chết người này, tao chắc chắn sẽ không rời đi!”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ.
Mọi người hãi hùng khiếp vía, đâu còn dám ngỗ nghịch với Lệnh Hồ Vũ? Vội vàng ôm quyền hô: “Rõ”
“Anh yên tâm, cho dù anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Mặt Lâm Chính vô cảm nói, sau đó cơ thể anh chuyển động, trong nháy mắt đã lao về phía Lệnh Hồ Vũ.
Vèo!
Bút Họa Kiếm xuất hiện.
Lâm Chính cầm Bút Họa Kiếm, hung hăng chém về phía Lệnh Hồ Vũ.