Vèo!
Bút Họa Kiếm khuấy động sức mạnh phi thăng cuộn trào mãnh liệt đâm tới.
Tốc độ, sức mạnh, uy lực của nhát kiếm này vượt xa so với Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ bị áp lực tới mức sắp nổ tung, vội vàng giơ kiếm lên chống đỡ.
Nhưng vào khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, Lệnh Hồ Vũ đã nhận ra sự đáng sợ của đối phương.
Thanh kiếm sắc bén của hắn điên cuồng lay động sau cú va chạm, làm hắn sắp không giữ được chuôi kiếm.
Không chỉ như vậy, kiếm chiêu của đối phương còn vô cùng tinh xảo, tuyệt diệu khiến người ta phải kinh ngạc.
Sau vài chiêu, Lệnh Hồ Vũ suýt chút nữa bị Lâm Chính đâm vào chỗ hiểm, huống chi là chiếm ưu thế. Hắn chỉ có thể ra sức phòng thủ, vừa đánh vừa lui.
"Thương Lan Kiếm Quyết?"
Lệnh Hồ Vũ biết rõ kiếm chiêu của Lâm Chính, lạnh lùng quát lên.
“Ồ! Anh còn nhận ra kiếm chiêu này sao?”
Lâm Chính thản nhiên nói
“Vì sao mày biết Thương Lan Kiếm Quyết của Thương Lan Võ Thần? Ai đã truyền cho mày?”
Lệnh Hồ Vũ gào mồm hỏi.
“Còn cần phải hỏi sao? Kiếm Quyết này do ai sáng tạo ra, thì tất nhiên là người đó truyền lại cho tôi rồi!”
Lâm Chính bình thản đáp.
“Cái gì? Thương Lan Võ Thần đã truyền cho mày thật sao? Việc này không thể nào… không thể nào…”
Hai mắt Lệnh Hồ Vũ trừng lớn, lúc này hắn đã cực kỳ sốt sắng.
Phải biết rằng, mặc dù hắn được Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cùng thu nhận làm đệ tử. Nhưng cho đến nay, cho dù là Thương Lan Võ Thần hay Thái Thiên Võ Thần đều không truyền lại tuyệt chiêu thành danh của mình cho Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn không biết gì về chiêu thức của hai vị Võ Thần.
Vậy mà bây giờ, một tên vô danh tiểu tốt lại biết sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết lừng danh…
Chuyện này là thế nào?
Lệnh Hồ Vũ chìm sâu vào sự nghi ngờ.
Nhưng trong lúc hắn đang phân tâm, Lâm Chính đã tung ra một đòn dữ dội.
Một tay anh cầm Bút Họa Kiếm, nhắm chuẩn vào chỗ hiểm của Lệnh Hồ Vũ, điên cuồng đâm vào.
Mỗi chiêu tung ra đều mạnh mẽ và quyết đoán.
Sức mạnh phi thăng lao tới giống như hàng vạn mũi tên rời cung nhắm vào Lệnh Hồ Vũ.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lập tức căng thẳng, vung mạnh trường kiếm liều mạng đỡ đòn.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Âm thanh va chạm dữ dội liên tục vang lên.
Tia lửa văng tung tóe.
Sắc mặt của Lệnh Hồ Vũ càng thêm lạnh băng.
Mặc dù hắn tạm thời có thể chống đỡ, nhưng sức mạnh trên thanh kiếm của đối phương không thể nào che giấu được.
Lệnh Hồ Vũ cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy kịch liệt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cánh tay của hắn sẽ bị trật khớp.
“Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp tao!”
Lệnh Hồ Vũ sắp không chống đỡ được nữa, đành phải nghiêng đầu qua, nghiến răng hét lên.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xông lên bao vây Lâm Chính.
“Tưởng rằng chỉ có bọn mày mới có người thôi sao?”
Ngự Bích Hồng tức giận, nhấc thanh kiếm khổng lồ lên xông vào các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ.
Cầm Kiếm Nữ cũng nhanh chóng cầm kiếm lên giúp sức.
Tửu Ngọc ngây ra một lát, sau đó lùi lại.
Tu vi của ông ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tất nhiên không muốn mạo hiểm.
“Trợ giúp anh Lâm!”
Mị Mộng hét lớn.
Tất cả người của thế gia Huyết Đao xông đến từ mọi hướng.
Trong chớp mắt, người của thế gia Lệnh Hồ đã bị bao vây ở bên trong.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lúc này cực kỳ khó coi.
Mặc dù vừa nãy thế gia Lệnh Hồ còn vô cùng hung hãn, gặp người là giết, không ai có thể cản.
Nhưng bây giờ đã khác…
Lệnh Hồ Vũ đã bị Lâm Chính khống chế. Chỉ dựa vào vài tên còn lại mà muốn ngăn chặn đòn công kích của thế gia Huyết Đao thì gần như là việc viển vông…
Quả đúng như dự đoán.
Với cuộc tấn công của thế gia Huyết Đao, người của Lệnh Hồ Vũ phải vừa đánh vừa lui, ai nấy đều sắp không cầm cự được…
“Khốn kiếp!”
Lệnh Hồ Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Chính. Lần này hắn từ bỏ phòng ngự, nhắm thẳng vào tim của Lâm Chính, hung tợn lao đến.