TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4935 “VẬY MÀY MUỐN NHƯ THẾ NÀO?”

Lệnh Hồ Vũ không dám bất cẩn hay nương tay, hắn thúc giục hết sức mạnh phi thăng trong cơ thể, chỉ hy vọng có thể kìm hãm Lâm Chính được một chút. Như vậy, mới có thể khiến tình thế ổn định lại được.

Nhưng đối diện với đòn tấn công dữ dội của Lệnh Hồ Vũ, Lâm Chính lại cực kỳ bình tĩnh, dùng Bút Họa Kiếm đỡ lấy một cách khéo léo và nhẹ nhàng.

Lệnh Hồ Vũ càng đánh càng sốt sắng, nhưng Lâm Chính vẫn ung dung bình tĩnh.

Cục diện này cứ kéo dài thì khó mà đánh phá được.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên dùng một kiếm chém bay Lệnh Hồ Vũ.

Lệnh Hồ Vũ không kịp phòng bị, liên tục phải lùi về sau, suýt nữa không đứng vững.

Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể, tung ra đòn tấn công

Nhưng lúc này, Lâm Chính lại khẽ lên tiếng: “Lệnh Hồ Vũ, cũng đủ rồi nhỉ? Tiếp theo... đến lượt tôi rồi!”

Dứt lời, trái tim của Lệnh Hồ Vũ lập tức đập mạnh.

“Mày…”, hắn mở miệng muốn nói gì đó.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lao tới như một tia chớp. Thanh kiếm sắc bén giống như một tia sét xé rạch bầu trời đêm, ầm ầm lao về phía Lệnh Hồ Vũ.

Lệnh Hồ Vũ vội vàng giơ kiếm đỡ đòn, muốn phản kích lại.

Nhưng đòn tấn công của Lâm Chính quá ác liệt, hắn căn bản không có chỗ để phản công.

Lệnh Hồ Vũ bất đắc dĩ từ bỏ việc tấn công, tập trung phòng thủ.

Nhưng phòng thủ được một hồi, sắc mặt của Lệnh Hồ Vũ dần dần trở nên khó coi, trong mắt dần hiện ra sự tuyệt vọng.

Hắn phát hiện ra rằng dù có phòng thủ thế nào, dường như đều bị người trước mặt này nhìn thấu.

Hắn bảo vệ vùng ngực của mình sau đó đột nhiên đổi sang thế tấn công, đâm vào vùng bụng, muốn bảo vệ vùng yết hầu. Nhưng thanh kiếm sắc bén giống như đã biết trước, lại đâm vào vai của hắn.

Qua mấy lần như vậy, trên người Lệnh Hồ Vũ đã đầy vết thương, máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của hắn…

“Cậu chủ!”

Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vô cùng sốt ruột, nhao nhao muốn chạy qua cứu giúp.

Nhưng dưới sự ngăn cản của đám người thế gia Huyết Đao, Ngự Bích Hồng và Cầm Kiếm Nữ… Bọn họ cho dù có phân thân, cũng không thể nào trốn thoát được để đến chi viện cho Lệnh Hồ Vũ.

Vụt!

Bút Họa Kiếm vừa rút ra.

Cả người Lệnh Hồ Vũ liên tục lùi về phía sau.

Khi hắn dừng lại, ngực đã bị rách toạc, vết thương sâu lộ rõ cả xương, máu không ngừng chảy, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta kinh sợ.

“Hay quá!”

Tửu Ngọc kích động hét lên.

Mị Ngạo nằm trên mặt đất, hai mắt sáng ngời đầy mong đợi nhìn Lâm Chính.

Không ngờ người này có thể khống chế được Lệnh Hồ Vũ, mạnh quá!

Nhưng… cũng không thể cứ tiếp tục như thế này được.

Mị Ngạo lập tức hô lên: “Đại nhân, phiền đại nhân nhanh chóng đưa người của thế gia Huyết Đao rời đi. Không thể ở đây lâu được, nếu không một khi, Thương Lan Võ Thần đến... tình hình sẽ không thể kiểm soát được!”

Lâm Chính có thể áp chế được Lệnh Hồ Vũ, nhưng anh lấy cái gì để áp chế Thương Lan Võ Thần đây?

Sự việc đã tới nước này, chỉ có chạy là thượng sách.

Nhưng Lâm Chính lại nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục tấn công.

Ngược lại, người của thế gia Lệnh Hồ như thấy được hy vọng.

“Mau chóng thoát khỏi vòng vây, đến phủ Thương Lan, cầu cứu Thương Lan Võ Thần!”

“Vâng!”

Bọn họ đều chém giết mù quáng, liều mạng lao ra khỏi vòng vây.

Mặc dù bọn họ bị người của thế gia Huyết Đao bao vây chặt chẽ, nhưng một khe hở cũng được mở ra!

Cực kỳ khiếp sợ!

“Ngăn bọn họ lại!”

Cầm Kiếm Nữ dùng sức hét lớn.

Ngự Bích Hồng dẫn người đến cố gắng ngăn cản.

Thế công phá vòng vây của bọn họ từ từ chậm lại.

Lệnh Hồ Vũ cạn kiệt sức lực, vết thương trên người cũng càng nhiều thêm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có người lao được ra khỏi vòng vây thì Thương Lan Võ Thần cũng chưa chắc sẽ tới kịp.

Tình trạng của Lệnh Hồ Vũ không thể kéo dài quá vài phút.

Tuy nhiên, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói uy nghiêm to lớn vang lên.

“Lâm đại nhân, tại sao cậu lại muốn giết đồ đệ của tôi?”

Lời vừa dứt, rất nhiều cao thủ của phủ Thương Lan đã đuổi đến. Ngay sau đó, một tia sáng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám người trước mặt.

Tia sáng giáng xuống đất, khí thế lan tràn tứ phía.

Khi tất cả đã tan biến, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.

Người đó chính là Thương Lan Võ Thần!

“Sư phụ!”

Lệnh Hồ Vũ mừng rỡ, lập tức quỳ xuống hô: “Con chào sư phụ!”

“Đứng lên đi”.

Thương Lan Võ Thần khẽ quát.

“Cảm ơn sư phụ!”

Lệnh Hồ Vũ đứng dậy.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Thương Lan Võ Thần đến, đâu còn dám khinh suất? Lần lượt rút lui.

Người hai bên lại quay lại thế đối đầu.

Lâm Chính cũng không còn tiếp tục tấn công Lệnh Hồ Vũ nữa. Một tay anh khẽ vẫy, Bút Họa Kiếm hóa thành một tia sáng vàng, bay vào trong lòng bàn tay anh.

“Độ ăn ý này?”

Thương Lan Võ Thần hơi kinh ngạc.

“Võ Thần đại nhân có ý gì? Sao lại muốn ngăn cản tôi?”

Mặt Lâm Chính không biểu cảm nói.

“Hỗn xược! Mày lại dám vô lễ với Võ Thần đại nhân như vậy sao?”

Có người chỉ vào Lâm Chính quát mắng.

Nhưng giây tiếp theo người đó lập tức bị Lâm Chính trừng mắt nhìn.

Soạt!

Cơ thể của người đó như bị giáng một đòn nặng nề, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“A?”

Tất cả mọi người đều bị dọa sững sờ.

Thương Lan Võ Thần cũng cau mày, nhưng không có vẻ gì là tức giận, bình tĩnh nói: “Lâm đại nhân, Lệnh Hồ Vũ là đồ đệ của tôi. Nếu nó có chỗ nào mạo phạm tới cậu, mong cậu có thể hiểu, được không?”

Lời này nói rất hay, chỉ ra ngay được Lâm Chính muốn làm gì, đồng thời cũng bảo toàn được sự uy nghiêm của Võ Thần.

Nhưng lúc này Lâm Chính lại không muốn thỏa hiệp, chỉ lạnh nhạt đáp: “Thương Lan Võ Thần đại nhân, không phải tôi không nể mặt ông! Đồ đệ của ông tự ý xông vào phủ của bạn tôi, giết người bừa bãi, làm điều xấu xa, tội ác tày trời! Mà đây vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn giết cả tôi... Ông nói xem, việc này sao tôi hiểu được đây?”

“Có chuyện như vậy à?”

Thương Lan Võ Thần lập tức cau mày nhìn về Lệnh Hồ Vũ.

Lông mày của Lệnh Hồ Vũ cũng nhíu chặt lại.

Nội dung và giọng điệu trong cuộc trò chuyện giữa Lâm Chính và Thương Lan Võ Thần rõ ràng không phải là lời của cấp trên nên nói với cấp dưới.

Chẳng lẽ tên họ Lâm này... có lai lịch lớn?

Tim của Lệnh Hồ Vũ đập mạnh, thầm nhủ không ổn rồi.

“Thương Lan đại nhân, nơi này là thế gia Huyết Đao. Thi thể đầy trên mặt đất chính là chứng cứ tốt nhất. Chẳng lẽ... ông không tin sao?”

Lâm Chính bình thản nói.

“Lệnh Hồ Vũ, chuyện này là sao?”

“Sư phụ, con không biết quan hệ giữa thế gia Huyết Đao với Lâm đại nhân. Có lẽ... đây chỉ là hiểu nhầm!”

Mắt của Lệnh Hồ Vũ nhanh chóng xoay chuyển, sau đó hắn hạ giọng đáp.

“Hiểu nhầm? Hay cho câu hiểu nhầm này của anh. Anh xem anh đã giết bao nhiêu người của nhà bạn tôi? Một câu hiểu nhầm là có thể che đậy được sao?”

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vậy mày muốn như thế nào?”

Lệnh Hồ Vũ hơi khó chịu, khịt mũi nói.

“Rất đơn giản”.

Mặt Lâm Chính vô cảm đáp: “Bốn chữ thôi. Nợ máu trả máu!”

Dứt lời, hô hấp của Lệnh Hồ Vũ lập tức run rẩy...

Đọc truyện chữ Full