Bịch!
Lệnh Hồ Vũ nặng nề ngã xuống đất, sức mạnh phi thăng quanh người xao động mạnh, gần như muốn tan biến.
"Cậu chủ!".
Người của thế gia Lệnh Hồ ở xung quanh đều xúm lại, tay chân luống cuống đỡ hắn dậy.
Lệnh Hồ Vũ còn chưa đứng vững đã phun ra một ngụm máu tươi, cánh tay đối chưởng với Lâm Chính run lên không ngừng.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?".
"Mau cho cậu chủ uống thuốc trị thương".
Người ở bên cạnh vô cùng hoảng hốt.
Lệnh Hồ Vũ là hy vọng tuyệt đối, là tương lai của thế gia Lệnh Hồ.
Sở dĩ thế gia Lệnh Hồ dám hung hăng vênh váo ở Long Trảo Thành là do có truyền nhân Võ Thần này.
Nếu hắn có mệnh hệ gì thì thế gia Lệnh Hồ cũng tiêu đời.
“Tôi không sao…”
Lệnh Hồ Vũ hằn học đẩy người bên cạnh ra, đôi mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Mày... tại sao lại biết dùng chưởng pháp của thế gia Lệnh Hồ?".
"Tại sao tôi lại biết à?".
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Câu hỏi nực cười như vậy mà anh cũng hỏi được?".
"Là sao?".
Lệnh Hồ Vũ biến sắc.
"Còn cần tôi nói nhiều sao? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh không bằng tôi".
"Tao không bằng mày?".
"Thiên phú của anh quá kém".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tôi không biết rốt cuộc anh mất bao lâu để tu luyện cái được gọi là chưởng pháp thế gia Lệnh Hồ này, nhưng trong mắt tôi, anh chỉ cần thi triển một lượt, là tôi có thể nắm được tinh túy".
Lâm Chính vừa dứt lời, sắc mặt Lệnh Hồ Vũ liền tái nhợt, nhìn anh với ánh mắt không thể tin được.
"Ý của mày là... mày chỉ nhìn tao thi triển chưởng pháp một lượt là mày... mày đã nắm được?".
"Sao? Lẽ nào võ học của anh thâm sâu ảo diệu lắm à?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hơi thở của Lệnh Hồ Vũ trở nên run rẩy, lùi lại liên tục, không dám tin vào tai mình.
"Sao có thể thế được? Sao... sao có thể thế được?".
"Lệnh Hồ Vũ, nếu tôi là anh, thì chắc là mười tuổi đã có thể nắm được hoàn toàn công pháp vụng về này rồi. Sau đó tôi sẽ dùng thời gian còn lại để ngâm cứu những thủ đoạn cao thâm hơn, mạnh mẽ hơn".
"Nếu tôi có tài nguyên như anh, thì đến lúc bằng tuổi anh, chắc chắn thực lực không chỉ có chừng này. Anh tự nhận mình là thiên tài, nhưng trong mắt tôi, anh chỉ là một người bình thường mà thôi".
Lâm Chính lắc đầu, câu nào cũng như đâm vào lòng người ta.
Lệnh Hồ Vũ như bị rút hết sức lực, lùi lại liên tục, ánh mắt đầy chán chường.
"Lâm đại nhân, sao cậu phải đả kích sự tự tin của cậu ấy như vậy chứ?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, ngoảnh sang quát khẽ: "Lệnh Hồ Vũ, con đừng để lời nói của cậu ta gây ảnh hưởng, cả long mạch dưới lòng đất không có mấy người có thiên phú bằng con".
"So với Diệp Viêm thì sao?".
Lệnh Hồ Vũ vội ngoảnh sang hỏi.
Thương Lan Võ Thần im lặng.
"So với anh ta thì sao?".
Lệnh Hồ Vũ lại chỉ tay về phía Lâm Chính.
Thương Lan Võ Thần vẫn lựa chọn im lặng.
Lệnh Hồ Vũ không nói gì nữa, nặng nề ngồi xuống đất, cứ như đã bị tê liệt...
"Vậy là... cả đời này con gần như không có cơ hội... trả thù cho em trai con sao?".
Lệnh Hồ Vũ thì thào.
"Hiện tại thì đúng là như vậy".
Lâm Chính bình thản nói.
Câu nói này như một con dao găm, đâm mạnh vào tim Lệnh Hồ Vũ.
Hắn khó nhọc ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Lâm Chính, miệng há ra, nhưng mãi không thốt được câu nào.
"Đưa cậu chủ nhà các cậu đi đi".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Vâng, Võ Thần đại nhân".
Người của thế gia Lệnh Hồ không dám chậm trễ, lập tức khiêng Lệnh Hồ Vũ đã vô lực rời khỏi đây.
Thương Lan Võ Thần nhìn Lâm Chính đầy thâm ý.
"Giết người không cần dao, Lâm đại nhân, thủ đoạn cao minh".
"Không phải tôi muốn hủy hoại anh ta, mà là người này quả thực không phải đối thủ của Diệp Viêm. Thương Lan đại nhân, nếu ông muốn lợi dụng người này để đối phó với Diệp Viêm thì đúng là chuyện hoang đường".
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.
"Thế à? Vậy cậu nói xem ai là người phù hợp?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày.
"Tôi".
Lâm Chính bất ngờ nói.