Thương Lan Võ Thần gần như nín thở, nhìn Lâm Chính một lúc lâu, nhưng không trả lời, mà chỉ nhíu mày, bình tĩnh nói: "Lâm đại nhân, hôm khác gặp lại".
Dứt lời, ông ta hóa thành một làn gió, biến mất khỏi thế gia Huyết Đao.
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
"Thương Lan Võ Thần này đúng là không biết coi trọng nhân tài, đại nhân của chúng ta thiên phú dị bẩm, không biết hơn tên chó chết Lệnh Hồ Vũ kia gấp bao nhiêu lần. Nếu ông ta chịu dạy cho đại nhân, thì chẳng phải vài phút là đối phó được với tên Diệp Viêm kia sao?".
Tửu Ngọc chạy tới kêu lên.
"Ông thì biết cái gì? Không phải Thương Lan Võ Thần không biết đạo lý này, mà là ông ta không dám".
Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.
"Không dám? Nghĩa là sao?".
Tửu Ngọc sửng sốt hỏi.
"Thiên phú của anh Lâm tuyệt đỉnh vô song, mạnh hơn Lệnh Hồ Vũ không biết bao nhiêu lần, Thương Lan Võ Thần sợ dạy cho anh Lâm rồi sẽ gây uy hiếp lớn cho mình, nên không dám đồng ý".
Cầm Kiếm Nữ mỉm cười nói.
"Đúng vậy".
Tửu Ngọc bỗng hiểu ra: "Với thiên phú của đại nhân, e rằng việc nắm được kỹ nghệ của Thương Lan Võ Thần chỉ là vấn đề thời gian, nhỡ đại nhân trò giỏi hơn thầy thì đúng là gây uy hiếp lớn cho ông ta".
"Bảy Võ Thần phân chia tài nguyên của long mạch dưới lòng đất đã rất lệch nhau, sao bọn họ có thể chia thêm cho người khác chứ?".
Mị Mộng đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: "Anh Lâm, cảm ơn tất cả những chuyện anh đã làm cho thế gia Huyết Đao, chỉ e đến cuối cùng, dù là Thương Lan Võ Thần hay Thái Thiên Võ Thần cũng sẽ ra tay với anh".
"Thương Lan Võ Thần muốn giết tôi từ lâu rồi, ông ta giữ lại đến bây giờ là do tôi có giá trị lợi dụng thôi. Ông ta muốn lợi dụng tôi đối phó với Diệp Viêm, chỉ cần Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm chết, thì sẽ đến lượt tôi".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy mà anh còn hợp tác với ông ta?".
Mị Mộng vội hỏi.
Nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, cũng không giải thích.
Mị Mộng mím môi, không hỏi nữa.
"Cô Mị Mộng, đưa những người bị thương đến tòa nhà treo thưởng trước đi, chỉ cần trả đủ tiền là tòa nhà treo thưởng sẽ bảo vệ các cô, cho dù là Võ Thần cũng không thể tùy tiện ra tay với các cô".
Lâm Chính nói.
"Được".
Mị Mộng gật đầu, tập hợp những người còn lại trong tộc, bắt đầu sắp xếp di chuyển những người bị thương.
"Bích Hồng, thời gian này các cô ra ngoài hãy cẩn thận chút".
Lâm Chính quay sang nói với Ngự Bích Hồng.
"Sao thế đại nhân? Lẽ nào Thương Lan Võ Thần sẽ ra tay với chúng tôi sao?".
Ngự Bích Hồng nghi hoặc hỏi.
"Chắc chắn Thương Lan Võ Thần sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng Lệnh Hồ Vũ thì chưa chắc".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Người này tâm địa hẹp hòi, thủ đoạn tàn bạo, tuy hôm nay bị tôi đả kích, nhưng chắc chắn sinh lòng cực đoan, sau này sẽ muốn giết tôi. Dù sao sự tồn tại của tôi cũng trở thành cơn ác mộng của anh ta".
"Nhưng anh ta là đồ đệ của Thương Lan Võ Thần, chúng ta... làm gì được anh ta chứ?".
Ngự Bích Hồng nói với vẻ kiêng dè.
"Không sao".
Lâm Chính đanh giọng nói: "Chỉ cần anh ta ra tay trước, anh ta đuối lý thì tôi có thể giết anh ta".
Nếu không phải Thương Lan Võ Thần ngăn cản thì hôm nay Lâm Chính đã giết luôn Lệnh Hồ Vũ rồi.
"Đại nhân, tôi biết nên làm gì rồi".
Ngự Bích Hồng gật đầu.
"Về đi".
"Vâng".
Cả đoàn người đến thẳng tòa nhà treo thưởng.
Cùng lúc đó, Lệnh Hồ Vũ được người của thế gia Lệnh Hồ khiêng về Long Trảo Thành.
Nhưng đúng lúc sắp đến Long Trảo Thành, một giọng nói bỗng vang lên.
"Thế gia Lệnh Hồ, các người mau đứng lại".