Trở về tòa nhà treo thưởng, Đào Thành lập tức làm thủ tục cho người của thế gia Huyết Đao vào ở.
Cũng may tài sản của thế gia Huyết Đao vẫn còn, Mị Mộng bảo người mang hết tới, như vậy cũng đủ để chi trả cho tộc nhân ở tòa nhà treo thưởng.
Thấy thế gia Huyết Đao thất thểu vào ở tòa nhà treo thưởng, không ít người xì xào bàn tán.
"Không ngờ thế gia Huyết Đao nổi tiếng như cồn của Long Tâm Thành chúng ta lại thảm như vậy".
"Chịu thôi, ai bảo bọn họ dây vào thế gia Lệnh Hồ".
"Hiện giờ Lệnh Hồ Vũ kia xuân phong đắc ý, ai có thể sánh bằng chứ? Người như vậy mà thế gia Huyết Đao cũng dám dây vào, gặp xui xẻo cũng đáng đời".
"Cũng chỉ trách bà tổ Huyết Đao ngã xuống, thế gia Huyết Đao không người kế tục, nên mới gặp kiếp nạn này".
"Đúng vậy, thế nên trong tộc phải có cao nhân".
Trong đại sảnh, những lời bàn tán lọt vào tai Mị Mộng.
Mị Mộng đang sắp xếp cho người của gia tộc đến phòng chữa trị, nghe thấy thế liền nhíu mày.
Ánh mắt cô ta u ám, sắc mặt lúng túng, nhưng không phản bác được câu nào.
Đúng vậy, tất cả mọi chuyện là do bà tổ Huyết Đao ngã xuống.
"Chỉ tại mình không đủ mạnh".
Mị Mộng thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ bất lực thở dài, xoay người đi về phía phòng chữa trị.
Lúc này, Lâm Chính đang tự nhốt mình trong phòng bế quan.
Tuy chuyện của thế gia Huyết Đao đã được giải quyết, nhưng anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Sở dĩ Thương Lan Võ Thần vẫn nhẫn nhịn anh chỉ bởi vì anh là quân cờ để đối phó Diệp Viêm.
Thương Lan Võ Thần sẽ không chờ quá lâu, Thái Thiên Võ Thần cũng sẽ không chờ quá lâu.
Quả nhiên, ngày thứ ba Lâm Chính bế quan đã có một tin truyền tới tòa nhà treo thưởng.
Lệnh Hồ Vũ được Thương Lan Võ Thần đưa khỏi Long Trảo Thành, đến nơi huấn luyện đặc biệt do Thái Thiên Võ Thần thành lập, tiến hành huấn luyện bí mật.
Không ai biết sau đợt huấn luyện này, Lệnh Hồ Vũ sẽ tiến bộ đến mức nào.
Người của thế gia Huyết Đao nghe tin xong đều vô cùng lo lắng.
Đám Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ cũng tâm trạng nặng nề.
Nhưng bọn họ chẳng làm gì được.
Bọn họ không giết được Lệnh Hồ Vũ, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn dần trở nên lớn mạnh.
Đúng lúc mọi người tay chân luống cuống thì Lâm Chính bất ngờ xuất quan.
Sau khi xuất quan, việc đầu tiên là anh tập hợp tất cả mọi người lại.
Trong phòng làm việc của Đào Thành.
Cầm Kiếm Nữ, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc, Mị Mộng, và cả mấy lãnh đạo cấp cao của thế gia Huyết Đao đều có mặt.
Vết thương của Mị Ngạo đã đỡ hơn chút, ngồi xe lăn đến phòng làm việc.
Nhìn thấy những người trong phòng, ông ta có chút ngạc nhiên.
"Vết thương của Mị Ngạo đại nhân khỏi rồi à?".
Lâm Chính bình thản nhìn Mị Ngạo, lên tiếng hỏi.
Mị Ngạo tỏ vẻ lúng túng, nhưng vẫn hơi cúi đầu, khó nhọc hành lễ: "Lâm đại nhân, trước đó đều là Mị Ngạo hồ đồ, không hiểu thâm ý của đại nhân, còn hiểu lầm đại nhân, xin Lâm đại nhân thứ tội. Đại nhân ra tay cứu giúp thế gia Huyết Đao, Mị Ngạo vô cùng cảm kích, xin ghi nhớ ân tình này cả đời..."
"Ân tình gì đó thì không cần nhớ, tôi cũng không mong ông nợ nần gì tôi cả".
Lâm Chính xua tay, bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi gọi các ông đến là có chuyện muốn nói".
Anh vừa dứt lời, mọi người liền nín thở.
"Đại nhân, là chuyện gì vậy?".
Ngự Bích Hồng dè dặt hỏi.
Cô ta đi theo Lâm Chính cũng được một thời gian, nhưng chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy...
Cạch!
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Ngư Nhi bưng trà vào.
"Anh Lâm, uống trà đi".
Ngư Nhi mỉm cười nói.
"Ừm".
Lâm Chính đỡ lấy chén trà, hình như chợt nhớ ra gì đó, nói: "Ngư Nhi, cô cũng ở lại nghe đi".
"Tôi sao?".
Ngư Nhi sửng sốt, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cậu Lâm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?".
Đào Thành kỳ quái hỏi.
Gọi cả ông ta đến thì chắc chắn chuyện này không đơn giản.
"À, cũng không phải chuyện gì lớn lắm, tôi muốn nói với mọi người một câu, tôi phải tạm rời khỏi long mạch dưới lòng đất".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Gần như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
"Đại nhân, việc này..."
Ngự Bích Hồng há miệng, nhưng không thốt được câu nào.
"Anh Lâm, đang yên đang lành, sao anh phải rời khỏi long mạch dưới lòng đất?".
Cầm Kiếm Nữ vội vàng hỏi.
"Không phải chứ đại nhân? Cậu đi rồi thì chúng tôi phải làm sao?".
Tửu Ngọc muốn khóc mà không có nước mắt, dường như ông ta nghĩ ra gì đó, vội hỏi: "Đại nhân, cậu sẽ đưa chúng tôi đi cùng đúng không?".
"Không, tôi chỉ đi một mình, cùng lắm dẫn theo Ngư Nhi".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Hả?".
Mọi người trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính, đầu óc dường như đã ngừng hoạt động...
"Sư phụ, anh muốn vứt bỏ chúng tôi sao? Lẽ nào anh mặc kệ chuyện ở đây?".
Thương Lan Phúc vội bước tới chất vấn.
Lâm Chính cười nhăn nhó, vỗ vai anh ta: "Tôi có nói là bỏ mặc các anh đâu, tôi phải về làm một việc".
"Làm một việc?".
Sự lo lắng trong lòng mọi người vơi bớt.
"Đúng".
Lâm Chính trầm tư một lát rồi nói: "Tôi cần làm mấy thứ, nhưng hiện giờ long mạch dưới lòng đất không có nguyên liệu làm những thứ này, hơn nữa cũng không có kỹ thuật. Tôi có đội chuyên nghiệp ở vực Diệt Vong, có thể nhờ bọn họ làm giúp thứ này".
"Anh Lâm, anh muốn làm gì vậy?".
Mị Mộng vội hỏi.
"À, một số thứ để đối phó với Võ Thần".
Lâm Chính bình thản cười đáp.
Nhưng những người đang có mặt như bị sét đánh ngang tai.
"Còn có thứ đối phó được với Võ Thần sao?".
Thương Lan Phúc thì thào.
"Tôi sẽ không đi lâu quá đâu, hi vọng trong thời gian tôi vắng mặt, mọi người có thể ở yên trong tòa nhà treo thưởng".
"Còn hành tung của tôi cũng đừng tiết lộ ra ngoài, cứ nói với bên ngoài là tôi đang bế quan, như vậy mọi người cũng sẽ bình an vô sự".
"Quản lý Đào, thời gian tôi không ở đây, bọn họ nhờ cả vào ông đấy, mong ông có thể bảo vệ bọn họ an toàn".
Lâm Chính ôm quyền nói.
"Lâm đại nhân khách sáo quá, các cậu đều là khách hàng của tôi, tôi là quản lý của tòa nhà treo thưởng, thì đương nhiên phải đặt an toàn của khách hàng lên hàng đầu rồi".
Đào Thành cười nói.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi".
Lâm Chính mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường...