"Hử?".
Đám người đang định vào thành bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn.
Lệnh Hồ Vũ cũng liếc mắt sang, dù cho gương mặt không có cảm xúc gì.
"Là Thương Lan Hùng đại nhân?".
Có người nhận ra thân phận của người đuổi theo, vội kêu lên.
Thương Lan Hùng?
Người của Thương Lan Võ Thần?
Thế gia Lệnh Hồ đâu dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Thương Lan Hùng đại nhân!".
Tiếng hô vang lên.
Ánh mắt Lệnh Hồ Vũ chợt động, tuy rất muốn phớt lờ, nhưng vẫn phải cắn răng đi tới.
"Bái kiến... Hùng đại nhân!".
"Cậu Vũ vẫn ổn chứ?".
Thương Lan Hùng liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Vũ, thấy hắn chán chường ủ rũ thì không khỏi nhíu mày.
"Tôi... tôi không có gì đáng ngại, Hùng đại nhân, sao ông lại đến đây? Có chuyện gì sao?".
Lệnh Hồ Vũ bình thản hỏi.
"Sư phụ cậu bảo tôi đến dặn cậu một câu".
Thương Lan Hùng bình tĩnh nói: "Sư phụ cậu nói tên họ Lâm kia không dễ đối phó, ông ấy sợ cậu tự ý ra tay với cậu ta, nên bảo tôi nhắc nhở cậu tuyệt đối không được mạo hiểm ra tay với cậu ta, rõ chưa?".
Câu này không nói còn đỡ, vừa nói xong Lệnh Hồ Vũ liền bùng nổ.
Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Hùng, sẵng giọng đáp: "Tại sao? Rõ ràng sư phụ là Võ Thần, là một trong bảy người mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất, tại sao phải khách khí với anh ta như vậy? Chẳng phải Võ Thần nên có tai mắt thông thiên, muốn giết ai thì giết sao?".
"Sư phụ cậu muốn đối phó với Ám Thiên Võ Thần nên mới giữ lại tính mạng của cậu ta, cậu phải hiểu cho nỗi khổ tâm của ông ấy".
Thương Lan Hùng trầm giọng nói: "Huống hồ tên họ Lâm kia đã nổi lên ý định giết cậu, sở dĩ không giết cậu là vì kiêng dè sư phụ của cậu. Nhưng nếu cậu để cậu ta tìm được lý do, thì cho dù là sư phụ cậu cũng không làm gì được, hiểu chưa?".
"Vậy là trong mắt các ông, chỉ cần tôi ra tay với người kia thì chính là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
Lệnh Hồ Vũ chất vấn.
"Có thể nói là vậy".
Thương Lan Hùng bình thản đáp.
Nắm tay của Lệnh Hồ Vũ bỗng chốc siết chặt lại.
"Tóm lại tôi đã chuyển lời rồi, cậu Vũ, cậu hãy tự liệu. Đúng rồi, sư phụ cậu còn bảo tôi dặn cậu một câu, đừng quá sốt ruột về tên họ Lâm này, chờ giải quyết xong Ám Thiên Võ Thần, ông ấy sẽ giúp cậu thịt hắn".
Dứt lời, Thương Lan Hùng liền xoay người bỏ đi.
"Cung tiễn Hùng đại nhân!".
Người của thế gia Lệnh Hồ đều hô lên.
Chờ Thương Lan Hùng đi rồi, mọi người mới hoàn hồn, kích động nói với Lệnh Hồ Vũ.
"Cậu chủ không cần lo lắng nữa rồi, Thương Lan Võ Thần đã hứa thì tên họ Lâm kia không tung hoành được bao lâu nữa đâu".
"Đúng vậy, dù sao cậu cũng là đồ đệ của Võ Thần đại nhân, chắc chắn ông ấy sẽ nghiêng về phía cậu".
Mọi người nhao nhao an ủi.
Nhưng sắc mặt Lệnh Hồ Vũ vô cùng âm trầm.
"Nếu Thương Lan Võ Thần quả thực có thể dễ dàng giết chết người này, thì sao có thể dung túng cho anh ta ăn nói như vậy được?".
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng hừ mũi nói.
Mọi người sửng sốt.
"Cậu chủ, ý của cậu là..."
"Thương Lan Võ Thần không giết được người này, mà anh ta không chết thì sẽ gây bóng ma ám ảnh cho tôi, như vậy thì cả đời này tôi đừng mong làm được gì, thậm chí còn khó mà lên được cảnh giới Võ Thần".
Lệnh Hồ Vũ nói đầy dữ tợn.
"Hả?".
Mọi người trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Vậy cậu chủ nói xem chúng ta nên làm gì?".
Một người của thế gia Lệnh Hồ đi tới, trầm giọng hỏi.