“Thế nào gọi là cứ coi là vậy?”
Phó Quốc Sinh dường như không hài lòng lắm với câu trả lời này, ông lão cau mày hỏi.
“Đó chưa được coi là một thế giới khác, bởi vì dưới lòng đất có một loại khí tức riêng biệt, rất thích hợp cho các võ giả tu luyện, nên có một nhóm người đã khai phá lòng đất, xây dựng thành phố và định cư ở đó”.
Lâm Chính nói
“Khai phá lòng đất, lại còn xây thành phố nữa sao?”
Phó Quốc Sinh rất kinh ngạc, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Cậu Lâm đừng nói ngoa! Nếu có thế giới dưới lòng đất thật thì bọn họ lấy oxy đâu mà sống chứ? Hơn nữa, quanh năm còn không có ánh sáng, con người làm sao có thể chịu đựng được? Với lại việc xây dựng một thành phố khó khăn tới mức nào chứ? Bọn họ xây dựng một công trình lớn như vậy dưới lòng đất không sợ bị sụp đổ hay sao?”
Lâm Chính nghe vậy thì cười chua xót: “Ông Phó, ông không hiểu rõ về tình hình dưới lòng đất rồi, long mạch dưới lòng đất là một nơi rất rất đặc biệt, chắc chắn không thể nào sụp đổ được, dù xây thành phố hay yếu tố môi trường thì cũng chẳng hề hấn gì cả, dù sao người có thể sống ở long mạch dưới lòng đất, thấp nhất cũng là nhân vật cấp bậc Lục Địa Thần Tiên, điều kiện sống như vậy chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ cả”.
“Lục Địa Thần Tiên ư?”
Phó Quốc Sinh lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói thì nghe hay lắm nhưng chủ tịch Lâm, không phải tôi khinh thường năng lực của cậu, nhưng ở trong mắt tôi, Lục Địa Thần Tiên gì đó cũng chỉ là một đám võ phu tu luyện khá tốt mà thôi!”
“Võ phu?”
Lâm Chính ngẩn người, anh vốn định phản bác lại nhưng nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc phơ, tuổi già sức yếu nên cũng không cãi cọ nữa, bèn cười gật đầu: “Ông Phó, ông nói đúng!”
Thấy Lâm Chính không phản bác, Phó Quốc Sinh lại cảm thấy hơi khó chịu.
Từ Chính thấy vậy vội vàng chạy tới hòa giải, cười ha ha nói: “Được rồi, được rồi, mọi người tới giờ ăn cơm rồi, dừng chuyện công việc lại đã, ăn cơm trước đi”.
Mọi người nghe vậy, hai mắt sáng bừng lên.
“Phải, phải, phải, ăn cơm, ăn cơm nào!”
“Ha ha, cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi!”
Thấy mọi người vui vẻ như vậy, Lâm Chính lại cảm thấy hơi hoang mang.
Trông nhóm nhân viên nghiên cứu kia không giống như những tên ham ăn, tại sao khi nghe thấy sắp được ăn cơm lại hào hứng như vậy chứ?
Nhân viên trong cung điện bắt đầu kéo nhau tới một nhà ăn nhỏ được xây dựng ở trong góc.
Khi Lâm Chính tới gần nhà ăn, anh ngay lập tức bị vây quanh bởi một mùi hương mê người.
Sau khi đi vào, anh mới nhìn thấy một dàn đầu bếp chuyên nghiệp đang thể hiện kỹ năng của mình trước một cái lò hơi.
Một mâm cơm thơm ngon được bưng lên bàn ăn.
Mọi người xới cơm xong đều nhanh chóng đi lấy thức ăn.
Trên tay mỗi người chỉ có một cái bát nhỏ hơn cái chậu một chút.
“Chuyện này là sao?”
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Chủ tịch Lâm, anh không biết đấy thôi, những nhân viên nghiên cứu rất đáng giá, dù bọn họ có ở đâu thì cũng là báu vật, không thể đối xử tệ bạc! Vậy nên tôi mới mời một nhóm đầu bếp chuyên nghiệp nhất trong nước tới đây để nấu cơm cho bọn họ, chuyện này tôi đã báo cáo với sếp Mã rồi...”
Từ Chính ngượng ngùng nói.
“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là bọn họ... ăn được nhiều như vậy sao?”
Lâm Chính nhíu mày, thấy một nhân viên nữ bưng một bát cơm đầy ắp lên rồi chậm rãi dùng thìa đưa vào trong miệng.
“Ăn được, ăn được mà, có khi còn không đủ ấy chứ!”
Từ Chính cười trừ.
“Còn không đủ sao? Bọn họ... có thể ăn giỏi thế à?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Chủ tịch Lâm, không phải bọn họ ăn giỏi mà là do đồ ăn ở đây quá ngon!”
Từ Chính khóc không ra nước mắt.
“Ý anh là sao?”
“Ngoại trừ gạo ra thì tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều được lấy từ vực Diệt Vong”.
“Vực Diệt Vong?”
“Phải, ông Nam Ly của liên minh Thanh Huyền sẽ vận chuyển nguyên liệu nấu ăn định kỳ tới cho chúng tôi, bởi vì người của chúng tôi đều là người thường không biết võ nên những nguyên liệu nấu ăn này cũng cần được lựa chọn kỹ càng, những nguyên liệu nấu ăn bổ ích cho người ở vực Diệt Vong sẽ không được đưa tới mà chỉ có một số dược liệu bình thường thôi”.
Từ Chính giải thích.
Nghe thế, Lâm Chính ngay lập tức hiểu ra.
“Tôi hiểu rồi, không phải do kỹ năng của những đầu bếp đó xuất sắc mà là do nguyên liệu nấu nướng”.
Dùng nguyên liệu nấu ăn của vực Diệt Vong để nấu đương nhiên hương vị sẽ không tầm thường, hơn nữa đều là thuốc bổ, càng ăn nhiều lại càng có lợi cho cơ thể nên những người này mới ăn uống thỏa thích như vậy, ai nấy đều ăn như Thánh Gióng, ăn đến căng bụng mới thôi.
Ngược lại, những thủ vệ được phái tới canh giữ phòng thí nghiệm của cung điện núi Thiên Thần lại ăn uống rất bình thường, mỗi người chỉ ăn một bát cơm nhỏ.
“Hai người không ăn sao?”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lâm Chính và Từ Chính đều hướng mắt sang nhìn.
Chỉ thấy Phó Quốc Sinh bưng bát cơm đi đến chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.
Đó là một cái bát lớn đã được xếp sẵn cơm và đầy ắp những món ăn kèm bên trên.
“Ôi? Hôm nay khẩu vị của ông Phó không được tốt lắm sao?”
Từ Chính cười nói.
Phó Quốc Sinh ho khan vài cái, hơi bực bội nói: “Vẫn ổn, vẫn ổn...”
“Ông Phó ăn nhiều vào, những dược liệu vực Diệt Vong này đều rất hiếm ở Long Quốc, hơn nữa có thể đưa tới đây là đã qua khâu sàng lọc rất tỉ mỉ, ông ăn nhiều một chút thì việc kéo dài tuổi thọ, củng cố sức khỏe đều không thành vấn đề”.
Từ Chính cười ha ha.
Khuôn mặt già nua của Phó Quốc Sinh có vẻ mất kiên nhẫn, ông ta hừ rồi nói: “Cậu Từ, các cậu còn không mau đi lấy cơm đi, sắp hết rồi đó”.
Vẻ mặt Từ Chính cứng đờ, vội vàng chạy đi.
Lâm Chính thấy thế cũng dở khóc dở cười.