Lúc Từ Chính bưng một bát cơm lớn đi tới, Lâm Chính đã ngồi vào bàn uống trà.
"Anh Lâm, anh không ăn sao?"
Từ Chính tò mò hỏi.
"Không, tôi không đói”.
"Ồ...”
Từ Chính có thể hiểu được.
Dù sao tu vi của Lâm Chính đã sớm vượt xa người thường.
Những người này không biết, nhưng Từ Chính lại biết rất rõ.
Khi đạt đến trình độ của Lâm Chính, đương nhiên là không cần ăn cơm cả ngày nữa.
"Chủ tịch Lâm, đừng tức giận. Ông Phó là người như vậy. Ông ấy luôn tin tưởng vào khoa học và cho rằng khoa học là tối cao, những thứ khác đều không bằng khoa học và cũng xem thường nó”.
Từ Chính vừa ăn vừa nói.
"Ống ấy là người đơn thuần, không sao”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Chủ tịch Lâm, nói nghe xem anh ở long mạch dưới lòng đất thế nào rồi? Mọi chuyện đã xong xuôi cả chưa?”
Từ Chính gắp một miếng thịt không rõ là của loài động vật nào lên, vừa nhai vừa hỏi.
"Mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng tượng”.
Lâm Chính lấy một bao thuốc và bật lửa ở bên cạnh Từ Chính, châm một điếu rồi bình tĩnh nói: "Lần này tôi tới đây là muốn nhờ các anh giúp đỡ”.
"Nhờ chúng tôi giúp đỡ sao?”
Tay Từ Chính cứng đờ, anh ta liếc nhìn Lâm Chính: "Chủ tịch Lâm, anh cần tôi làm gì?"
"Anh đừng lo, mọi người ăn cứ trước rồi sau đó tập hợp ở đại sảnh”.
Lâm Chính mỉm cười nhẹ nhàng.
Mọi người nghe vậy, đều nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chính, thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, họ lập tức tăng tốc ăn nhanh.
Một tiếng sau, tất cả mọi người lau chiếc miệng đầy dầu mỡ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đi về phía đại sảnh.
Một vài cô gái nhanh chóng đi pha trà.
Nghe nói rằng loại trà này là trà giảm cân độc nhất của vực Diệt Vong, không sản phẩm giảm cân nào khác ở bên ngoài có thể sánh bằng, loại trà này có thể mang lại hiệu quả ngay lập tức.
Trong khi Lâm Chính đang đợi những người này ăn xong bữa trưa, mấy người thành chủ Nam Ly, trang chủ Vân Tiếu, Nam Hạnh Nhi và Hoa Vi Vi đều đã đến.
Cả Ái Nhiễm cũng tới góp mặt.
Khi nhìn thấy Lâm Chính, đôi mắt cô ta đỏ hoe, cô ta không thể kiềm chế được cảm xúc nữa mà lao vào vòng tay của Lâm Chính.
Lâm Chính hơi sửng sốt, thấy Ái Nhiễm nhẹ nhàng nức nở thì không khỏi cười khổ và không nói gì.
Một lúc sau, Ái Nhiễm nhận ra ở đây có rất nhiều người, đành vội vàng lùi lại, nhưng hốc mắt đã đỏ ửng.
Những người xung quanh đều che miệng cười khúc khích.
Chỉ có Nam Hạnh Nhi là ghen tị.
"Bái kiến minh chủ”.
Thành chủ Nam Ly chào hỏi đầu tiên.
"Đừng khách sáo, đều ngồi xuống nói chuyện đi”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Minh chủ có thể trở về an toàn, chúng tôi cũng yên tâm rồi”.
Thành chủ Nam Ly cười ha ha nói.
"Minh chủ, mọi chuyển đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
Trang chủ Vân Tiếu hỏi.
"Chưa, lần này tôi tới đây là muốn nhờ mọi người giúp tôi chế tạo một vài thứ. Vật tư ở long mạch dưới lòng đất tương đối thiếu thốn, tôi không thể tìm được vật liệu thích hợp, nên mới trở về một chuyến”.
Lâm Chính lên tiếng.
"Chế tạo vài thứ ư?”
Mọi người đồng loạt nhìn nhau, thật sự rất bối rối.
"Chủ tịch Lâm, anh đã dùng hết những thứ tôi đưa trước đây rồi sao?"
Từ Chính hỏi.
"Những thứ đồ do nhóm nghiên cứu của anh chế tạo ra có tác dụng thần kỳ. Tôi đã sử dụng chúng ở giai đoạn đầu, thành công một cách đáng ngạc nhiên, nhưng sau đó... tôi không thể sử dụng chúng được nữa”.
Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì... hết pin...”
Lâm Chính lấy hết những thứ đó ra.
Từ Chính ngẩn ngơ, sau khi kiểm tra xong, anh ta cũng không biết nên cười hay nên khóc.
"Chủ tịch Lâm đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giải quyết vấn đề pin cho anh”.
"Được”.
"Vậy chủ tịch Lâm, lần này anh trở về là cần chúng tôi chế tạo cái gì?”
Lại có người hỏi.
Lâm Chính mím môi rồi không nói gì, thay vào đó, anh cầm phấn lên, đi đến chiếc bảng đen to lớn bên cạnh, lau sạch rồi bắt đầu vẽ lên đó...