“Đào Thành có lẽ bị các người tách ra rồi phải không?”.
Người phụ nữ cười híp mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ: “Xem ra các người muốn ra tay với tôi? Ha ha, cách nghĩ rất hay, chỉ tiếc các người tính sai một chỗ, đó là thực lực của các người!”.
Nói xong, người phụ nữ nắm ngón tay lại.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Người của thế gia Huyết Đao bị chùm khí trói buộc đều bị xoắn chết, thi thể nát vụn, vô cùng thê thảm.
“Không!”.
Mị Mộng gào lên một tiếng, cầm Huyết Đao giết tới.
Nhưng cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của người phụ nữ.
Người phụ nữ nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước.
Leng keng!
Huyết Đao đánh tới bị hai ngón tay của bà ta kẹp lại.
Mị Mộng run rẩy, bỗng dùng sức.
Nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể rút Huyết Đao ra khỏi ngón tay của người phụ nữ.
Sau đó, người phụ nữ hơi dùng sức.
Xoảng.
Huyết Đao lập tức vỡ nát.
Sức mạnh đáng sợ dọc theo thân đao đánh bay Mị Mộng.
Phụt!
Mị Mộng nôn ra máu, lùi về sau.
“Cô chủ!”.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng dìu Mị Mộng.
“Xem kiếm!”.
Thương Lan Phúc cũng cầm kiếm giết tới, lợi kiếm như sóng, liên tục ập tới.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công như vậy, người phụ nữ vẫn không sợ, ngón tay búng ra, một luồng khí kình tỏa ra từ ngón tay bà ta, kiếm khí giống như mũi tên đâm xuyên cơ thể Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc liên tục lùi về sau, dùng kiếm chống đỡ cơ thể.
Anh ta vốn bị thương chưa khỏi, cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực.
“Không thể nào…”.
Cầm Kiếm Nữ trợn tròn mắt.
Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc và Mị Mộng đều không chống đỡ nổi một chiêu trước mặt người này.
Người này có thực lực gì?
“Rốt cuộc bà là ai?”.
Cầm Kiếm Nữ ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngác hỏi.
Nhưng giây sau.
Vèo!
Tơ khí đáng sợ lại bao phủ tới.
Cầm Kiếm Nữ lập tức rút kiếm vung chém.
Nhưng tơ khí đó giống như khói, lưỡi kiếm bén của cô ta chỉ xuyên qua nó, không thể cắt đứt được.
Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên, liên tục lùi về sau, vẫn muốn sử dụng sức mạnh phi thăng chống đỡ.
Nhưng tơ khí đáng sợ đó đã nhanh chóng quấn chặt lấy cô ta.
Sau đó, cơ thể cô ta bị khống chế bay về phía người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đưa tay tóm, giữ chặt cổ của Cầm Kiếm Nữ.
Trong nháy mắt, cổ Cầm Kiếm Nữ biến dạng, không thể hô hấp, cả người như con gà con bị xách trong tay.
Người phụ nữ lạnh lùng cười: “Nếu cô muốn sống thì lập tức nói tôi biết phòng bế quan của thần y Lâm, biết chưa?”.
“Bà giết tôi đi, tôi chết cũng không nói đâu!”.
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
“Cô thật sự nghĩ tôi không giết cô được sao?”.
Trong mắt người phụ nữ lóe lên sát ý, sức mạnh trên tay bỗng tăng thêm mấy phần.
Cầm Kiếm Nữ đỏ mặt, sắp nghẹt thở.
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sẽ bị bóp chết mất.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không giãy giụa, mà là tức giận nhìn chằm chằm người phụ nữ.
Thấy người này mang gương mặt của mẹ mình, trong lòng cô ta rất tức giận, không kìm chế được, đưa tay đánh mạnh về phía gương mặt đó.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ đánh đến.
Người phụ nữ không ngờ vào thời khắc quan trọng, Cầm Kiếm Nữ lại dám phản công, cúi đầu muốn tránh né.
Nhưng cô ta vẫn chậm một nhịp, mặc dù tránh được tay của Cầm Kiếm Nữ đánh chính diện, nhưng vẫn khó tránh dòng khí mạnh mẽ.
Roạt!
Tiếng động quỷ dị vang lên.
Một nửa bên mặt người phụ nữ rách ra, để lộ một gương mặt xinh đẹp trắng nõn.
Nhưng dù gương mặt dưới lớp da rách nát này có đẹp chăng nữa, ghép lại với nhau trông vẫn vô cùng dữ tợn.
Người phụ nữ nổi giận, thấy Cầm Kiếm Nữ cố chấp như vậy, cũng không khỏi run rẩy.
“Cô muốn chết sao? Được, tôi cho cô toại nguyện!”.
Nói xong thì định bóp chết Cầm Kiếm Nữ.
Đúng lúc đó, Mị Mộng hét lên.
“Dừng tay!”.
“Ồ? Cô muốn nói với tôi thần y Lâm ở đâu sao?”.
Người phụ nữ hỏi.
Mị Mộng nghiến răng, nói: “Anh Lâm không ở tòa nhà treo thưởng, dù bà có giết cô ấy cũng vô ích!”.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ sửng sốt: “Thần y Lâm rời khỏi tòa nhà treo thưởng rồi?”.
“Phải”.
“Hắn đi đâu rồi? Hắn đi làm gì?”.
Người phụ nữ lại hỏi.
Nhưng Mị Mộng không lên tiếng.
“Thú vị!”.
Người phụ nữ cũng không vội hỏi, nhìn Cầm Kiếm Nữ trong tay mình, đột nhiên lấy hai cây châm màu đỏ máu ra, đâm lên người Cầm Kiếm Nữ.
Trong chốc lát, khí mạch trên người Cầm Kiếm Nữ bị phong kín, không còn chút sức lực nào.
“Bất kể hắn đi đâu, muốn làm gì, tôi nghĩ có lẽ hắn chắc chắn rất coi trọng người phụ nữ này đúng không”.
Người phụ nữ lạnh lùng cười: “Đợi tên họ Lâm kia về, bảo hắn đến gặp tôi. Bảo hắn đến cho mau, nếu không, chỉ có thể nhặt xác cho cô ta!”.
Nói xong, người phụ nữ quay người vọt lên lầu.
“Hãy thông báo cho quản lý Đào!”.
Mị Mộng gào lên.
Người của thế gia Huyết Đao lập tức chạy tới đại sảnh.
Mị Mộng, Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc muốn đuổi theo nhưng trên người họ đều bị thương, chỉ có thể nhìn mà bất lực.
Người phụ nữ đưa Cầm Kiếm Nữ vọt đến đại sảnh nhanh như điện, chạy tới cửa đại sảnh.
Nhân viên bảo vệ của tòa nhà treo thưởng trong đại sảnh đều sững sờ, vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.
Đào Thành ở gần đó bỗng hiểu ra điều gì, quát lên: “Chặn cô ta lại!”.
Nhân viên bảo vệ vội vàng đuổi theo.
“Cút ra!”.
Người phụ nữ gào lên, đánh lùi nhân viên bảo vệ ở hai bên.
“Mở kết giới treo thưởng, không cho cô ta rời đi! Bắt lấy cô ta! Mau!”.
Đào Thành gào lên.