Toàn bộ tòa nhà treo thưởng vô cùng hỗn loạn.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xông tới trước cửa, còn có Cầm Kiếm Nữ bị cô ta bắt, ai nấy hoang mang.
“Quản lý Đào!”.
Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác mới lảo đảo chạy ra ngoài.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Đào Thành hét lên.
“Người đó không phải mẹ ruột của cô Cầm Kiếm, mà là giả mạo đấy. Cô ta định trà trộn vào gây bất lợi với cậu Lâm, sau khi bị chúng tôi nhận ra thì định bắt cóc cô Cầm Kiếm để uy hiếp cậu Lâm rời khỏi tòa nhà treo thưởng. Quản lý Đào, làm phiền ông dù có thế nào cũng phải cứu cô Cầm Kiếm!”.
Tửu Ngọc sốt ruột hét lên.
Nếu đợi Lâm Chính quay về, nhìn thấy Cầm Kiếm nữ bị người khác bắt đi, bọn họ làm sao ăn nói với Lâm Chính?
Đào Thành nghe xong, sắc mặt ngạc nhiên thay đổi, cũng hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc.
“Yên tâm, đây là tòa nhà treo thưởng, có người dám ngang nhiên bắt người ở toà nhà treo thưởng? Nếu không bắt người này, mặt mũi của tòa nhà treo thưởng chúng tôi để đâu?".
Đào Thành quát lên, lập tức báo cảnh sát, còn mình thì xông về phía người phụ nữ đó, định đích thân chặn người đó lại.
Xoẹt!
Tiếng động lạ vang lên.
Một kết giới trong suốt xuất hiện ở ngoài cửa, chặn kín lối ra.
Người phụ nữ thấy vậy lập tức cử động ngón tay một cách nhanh nhẹn, sử dụng sức mạnh phi thăng toàn thân để đánh về phía kết giới.
“Đứng lại! Đưa tay chịu trói!”.
Đào Thành hét lên, tóm về phía người phụ nữ.
Một giây sau, người phụ nữ đột nhiên sinh ra một bức tranh hoa bỉ ngạn. Bức tranh hoa bỉ ngạn xuất hiện thì nhanh chóng xoay chuyển, một luồng sức mạnh huyền diệu lan tràn từ trên người cô ta.
“Đây là?”.
Đào Thành biến sắc.
“Tòa nhà treo thưởng? Thật là nực cười!”.
Người phụ nữ cười nhạt, sau đó cơ thể đột nhiên nổ ra nhiều cánh hoa.
Số cánh hoa này đều là cánh của hoa bỉ ngạn.
Chúng có màu đỏ như máu, tỏa ra mùi máu tanh đáng sợ.
Giống như bươm bướm tản ra xung quanh.
Mỗi một vật bị cánh hoa bỉ ngạn chạm vào đều tan chảy mà không có dấu hiệu báo trước.
Chúng như lưỡi hái tử thần tước đoạt mọi thứ.
Đào Thành vội vàng dừng bước, không dám đến gần.
Cánh hoa bỉ ngạn đánh vào kết giới.
Kết giới lập tức bị hoà tan.
Ngay cả cánh cửa cũng bị tất cả cánh hoa phá nát, gần như sụp đổ.
Người phụ nữ cười lạnh lùng, điểm mũi chân nhảy ra ngoài cửa, biến mất không thấy.
“Đuổi theo!”.
Người của tòa nhà treo thưởng vẫn muốn đuổi theo.
“Đứng lại cho tôi!”.
Đào Thành thấy vậy vội vàng hét lên.
Nhưng không kịp nữa.
Những nhân viên bảo vệ này rõ ràng không biết những cánh hoa còn chưa rơi xuống rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Một vài người không kịp đề phòng chạm phải cánh hoa, trong nháy mắt cơ thể bị cánh hoa đâm xuyên, lập tức tử vong.
Còn có người giẫm vào cánh hoa dưới đất, hai chân bị tan chảy, đợi đến khi ngã xuống đất, thi thể đã hòa tan thành máu chỉ trong mấy hơi thở.
“A!”.
Trong đại sảnh vang lên những tiếng la hét.
Bọn họ kinh ngạc sợ hãi.
Cao thủ còn lại của tòa nhà treo thưởng cũng không dám đuổi theo.
“Đây… là chiêu pháp gì?”.
“Vì sao… lại đáng sợ như vậy?”.
Đám người Mị Mộng đi tới, nhìn cảnh tượng đáng kinh ngạc trước cửa, ai nấy sợ đến mức hồi lâu không nói nên lời.
“Đây là huyết cấm thuật…”.
Đào Thành sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nói: “Toàn bộ long mạch dưới lòng đất đã lâu không thấy ai sử dụng thuật này, chuyện này tính chất đã khác, tôi cần phải báo cáo lên cấp trên ngay!”.
“Quản lý Đào, cô Cầm Kiếm phải làm sao?”.
“Yên tâm, tôi sẽ thông báo cho cấp trên, xin cấp trên phong tỏa Long Tâm Thành, cho dù người đó chạy đến chân trời góc biển cũng đừng mong chạy thoát!".
Đào Thành hạ giọng, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, nhiều cao thủ của tòa nhà treo thưởng chạy ra khỏi cửa sau, đuổi theo hướng người đó rời đi…