“Cậu làm thế nào được như vậy?”.
Ám Thiên Võ Thần nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
Tuyệt Thế Tà Kiếm có thuộc tính gì, ông ta là người hiểu rõ nhất.
Vì sao Ám Minh Nguyệt mất kiếm, Ám Thiên Võ Thần không vội cướp lại.
Đó là vì ông ta biết người bình thường không thể điều khiển thanh kiếm này.
Người cướp được thanh kiếm sẽ bị tà lực đặc biệt chứa trong thanh kiếm đó ăn mòn, bị Tà Kiếm khống chế, cuối cùng bị hấp thu tinh khí và sức mạnh phi thăng, biến thành xác chết biết đi. Sau đó Tà Kiếm sẽ không chế người đó tự động đến trước mặt Ám Thiên Võ Thần, để Tà Kiếm quay trở lại với chủ nhân.
Nếu không phải Ám Thiên Võ Thần cố ý áp chế tà lực trên Tuyệt Thế Tà Kiếm, đồng thời giao kiếm cách có thể khống chế Tuyệt Thế Tà Kiếm cho Ám Minh Nguyệt thì Ám Minh Nguyệt cũng không thể khống chế được thần kiếm này.
Bây giờ, thanh niên trước mắt không những đã điều khiển được, mà còn khiến Tuyệt Thế Tà Kiếm vui lòng nghe theo sự khống chế của cậu ta.
Chắc chắn người bình thường không thể làm được.
“Thanh kiếm này đúng là có linh tính, nó chỉ đang lựa chọn chủ nhân thích hợp hơn mà thôi”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn nạn!”.
Ám Thiên Võ Thần kìm nén lửa giận, vẻ mặt lạnh băng, nhanh chân đi tới chỗ Lâm Chính.
Ông ta không muốn nhiều lời thêm nữa.
Người trước mắt có một vạn lý do để giết chết.
Cho nên bây giờ, việc ông ta muốn làm nhất là xé nát Lâm Chính ra.
Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng dùng tay trái lấy ra lượng lớn châm bạc đen nhánh, đâm vào nơi vết thương ở cổ tay.
Trong chớp mắt, vết thương ngừng chảy máu, hơn nữa da thịt nứt ra bắt đầu chuyển động, mọc lại từng chút.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy chục giây, Ám Thiên Võ Thần đã moc ra một bàn tay mới.
“Cái gì?”.
Thái Thiên Võ Thần ở bên này biến sắc.
“Sao vậy?”.
Thương Lan ở bên cạnh hỏi.
“Ám Thiên Võ Thần hồi phục tay bị đứt mà không hề tiêu hao sức mạnh phi thăng!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Thật sao?”.
Thương Lan Võ Thần kinh ngạc.
Ông ta biết điều này có ý nghĩa gì.
Nếu hồi phục không cần sức mạnh phi thăng thì đồng nghĩa thân xác của Ám Thiên Võ Thần có thể tái sinh vô hạn.
Sức mạnh này đáng sợ đến thế nào?
“Tên nhóc này có thể nắm giữ Tuyệt Thế Tà Kiếm có lẽ cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu thân xác của Ám Thiên Võ Thần thật sự có thể tái sinh vô hạn thì nghĩa là ông ta mang thân xác bất tử… Vậy thì ông ta sẽ vô địch thế gian…”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Thương Lan Võ Thần kinh hãi, không nói lời nào.
"Người anh em…”.
Lang Gia kinh ngạc nhìn Ám Thiên Võ Thần từng bước áp sát, khẽ gọi.
“Anh Lang Gia, mọi người lùi lại trước, tôi đối phó được”.
Lâm Chính nói.
“Nhưng… Thôi được, chúng tôi tin cậu! Nếu cậu có gì bất trắc, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng cướp thi thể của cậu về, giúp cậu sống lại”.
Lang Gia nói, vung tay, dẫn người lùi ra phía sau.
“Lĩnh vực Ám Thiên!”.
Ám Thiên Võ Thần vung tay về phía Lâm Chính từ xa.
Vù vù vù vù…
Tà khí vô tận bỗng dâng tràn, nhanh chóng bao phủ mọi thứ xung quanh hai người.
Cơ thể hai người lập tức trở nên mông lung.
“Sức mạnh của vực?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Thế này thì cậu không chạy thoát được”.
Ám Thiên Võ Thần nói.
“Tôi không định chạy, tôi nói rồi, người nên chạy là ông!”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu chắc chứ?”.
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó cử động ngón tay.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Trong tà khí ở xung quanh đột nhiên có nhiều vuốt quỷ hiện ra, tóm lấy tay chân của Lâm Chính, khóa chặt chúng.
“Cậu nói xem, tôi nên xé cậu thành bao nhiêu mảnh?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.