Số vuốt quỷ này bám lên người, cái nào cũng có sức mạnh to lớn, chỉ sợ xe bọc giáp cũng bị xé nát dễ dàng.
Một giây sau, Lâm Chính ra tay, đánh ra nhiều sức mạnh phi thăng về phía Ám Thiên Võ Thần.
Luồng sức mạnh phi thăng này giống như gió mát thổi qua, lúc nó đến gần thì hóa thành những cây châm khí dài mảnh, đâm về phía Ám Thiên Võ Thần.
“Trò vặt vãnh này mà cũng dám qua mặt tôi?”.
Ám Thiên Võ Thần không sợ, đưa tay phất nhẹ.
Trong nháy mắt, tất cả châm khí đều dừng trước mặt ông ta.
“Cậu đang ở trong lĩnh vực của tôi. Trong lĩnh vực này, tôi là thần, sao cậu dám giết tôi trong lĩnh vực của tôi?”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần lại vung tay.
Vèo vèo vèo…
Số châm khí này không hẹn mà cùng bay nhanh về phía Lâm Chính, đâm về phía tử huyệt của anh.
Hơn nữa, trong lúc bay, châm khí dần biến thành màu đen.
Hóa ra số châm khí này đã được Ám Thiên Võ Thần truyền tà khí vào.
Nếu bị số châm này đâm trúng, dù không chết, e rằng cũng không còn cách xa cái chết.
Lâm Chính lý nào lại không biết đạo lý này, nhanh chóng di chuyển cơ thể muốn tránh né.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần sao có thể để anh dễ dàng đạt được mục đích?
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Nhiều vuốt quỷ lao ra từ trong tà khí ở xung quanh bám chặt lấy Lâm Chính, khiến anh không thể cử động.
Khoảnh khắc châm khí bay đến, tất cả vuốt quỷ thoáng chốc biến mất.
Phập! Phập! Phập…
Châm khí đâm vào tử huyệt của Lâm Chính.
Cả người Lâm Chính không ngừng run rẩy, liên tục lùi về sau, cuối cùng cong đầu gối, suýt thì quỳ xuống đất.
Anh cầm Tà Kiếm, dùng thân kiếm đâm vào mặt đất, chống đỡ cơ thể.
“Nhìn xem, bây giờ cậu còn đứng không vững”.
“Số châm này đã lấy hết sức lực cuối cùng của cậu!”.
“Tuổi thọ của cậu cũng đã bị tiêu hao hết ngay giờ phút này”.
“Cậu đã chết rồi!”.
“Đúng là đứa nhóc đáng thương!”.
Ám Thiên Võ Thần yên lặng nhìn Lâm Chính, ánh mắt không buồn không vui, chỉ có sự thương hại khi nhìn kẻ yếu hoặc sâu kiến mới lộ ra.
Thân là Võ Thần, y thuật của Ám Thiên chắc chắn nằm ở hàng đỉnh cao trong long mạch dưới lòng đất.
Khu vực mà số châm khí này đâm trúng đều là mệnh môn quan trọng của cơ thể người.
Ông ta biết dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được người trước mắt này nữa.
“Người anh em!”.
Mặc dù Lang Gia ở bên ngoài không thấy được rõ, nhưng thấy bóng hình mơ hồ của Lâm Chính sắp ngã xuống, anh ta không kìm được hét lên.
“Đại ca!”.
Huyền Thông nhìn về phía Lang Gia.
Lang Gia cắn chặt răng, gào lên: “Các anh em, lát nữa cậu ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ mở đường phá lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần, các cậu hãy mau chóng vào trong đó cướp lấy thi thể, rõ chưa?”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thanh hô lên.
Mặc dù bọn họ biết chuyến đi này sẽ khó trở về, nhưng vẫn không chùn bước.
Ám Minh Nguyệt nhìn bóng người trong lĩnh vực, vẻ mặt kích động, phấn khởi không thôi.
“Xem ra người đó đã tận mạng rồi”.
“Chưa chắc!”.
Diệp Viêm ở cạnh lại hít sâu một hơi, nói: “Bố cô không nghe tôi khuyên, lần này e là sẽ chịu thiệt!”.
“Anh Diệp, anh không có lòng tin với bố tôi như vậy sao?’.
Ám Minh Nguyệt hơi tức giận.
“Không phải tôi không có lòng tin với bố cô, mà là… tôi không nhìn thấu người này!”.
Diệp Viêm nói, đường nhìn lại quay về bóng người sắp ngã xuống trong lĩnh vực, ánh mắt lại thêm nghi hoặc.
“Vì sao người này cứ luôn cho mình cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó? Rốt cuộc… hắn là ai?”.
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !