Nghe được lời này, vẻ mặt của Đặng Mão không được tự nhiên.
Ông ta biết Trấn Ngục Võ Thần không kiên nhẫn được nữa.
Nếu còn kích động ông ta, ông ta sẽ bất chấp tất cả mà ra tay.
Làm thế nào đây?
Vẻ mặt Đặng Mão thâm trầm, hơi luống cuống.
Trong khi hiện trường đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói bình thản vang lên: “Trấn Ngục đại nhân, nếu ông thiếu đối thủ, không ngại đấu với tôi một trận chứ?”.
Tất cả mọi người nghe được giọng nói này đều run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên.
Giọng nói xuất phát từ trên đỉnh đầu bọn họ.
Khu vực mà bọn họ đứng đã là vị trí cao nhất mà tất cả người của tòa nhà treo thưởng có thể đến.
Vậy thì người trên đỉnh đầu có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
“Chủ tịch!”.
Đặng Mão vội vàng chắp tay, cúi người đối diện với hướng giọng nói vang lên, thái độ cung kính.
Bà Kỳ Dương và những người khác cũng không dám chậm trễ, chắp tay cúi đầu, cung kính cực kỳ.
Trấn Ngục Võ Thần sầm mặt, nhìn chằm chằm phía trần nhà, lạnh lùng lên tiếng: “Ông cảm thấy tôi sẽ sợ ông sao?”.
“Trấn Ngục đại nhân thiên hạ vô địch, sao có thể sợ tôi? Nhưng Trấn Ngục đại nhân đến tòa nhà treo thưởng chúng tôi thì tức là khách, tôi là chủ nhà, sao có thể không tiếp đón khách được?”.
Giọng nói đó lại vang lên.
Trấn Ngục Võ Thần siết chặt nắm đấm, dường như đang suy nghĩ có nên ra tay không.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, hai tháng sau chúng tôi sẽ đến lấy thi thể. Còn người tên Lâm Chính, các người muốn bảo vệ cũng không sao. Trấn Ngục đại nhân, chúng ta đi thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình tĩnh nói, không nhìn ra vẻ tức giận.
Trấn Ngục Võ Thần có vẻ không hiểu được, nhưnng khi nhìn sang Tiếu Thiên Võ Thần, mơ hồ đã hiểu ra điều gì.
“Lâm Chính đúng không?”.
Ông ta nhìn sang Lâm Chính.
“Sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Cậu rất thú vị, tôi nhớ cậu rồi! Chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu”.
Trấn Ngục Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó rời khỏi cùng với Tiếu Thiên Võ Thần.
Lâm Chính nhíu mày, quan sát bóng lưng Trấn Ngục Võ Thần rời đi, đôi mắt lóe lên sát ý.
Tuy nhiên anh biết dựa vào mình hiện tại đỡ được chiêu thức của Võ Thần không vấn đề, nhưng muốn giết chết Võ Thần thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Chẳng mấy chốc, hai vị Võ Thần đã rời khỏi tòa nhà treo thưởng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Lâm, không sao chứ?”.
Đặng Mão cười đi tới, lên tiếng hỏi.
“Cảm ơn Phó chủ tịch Đặng đã quan tâm, tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính cười đáp.
“Cậu Lâm, lần này xem như cậu đã đắc tội chết với Trấn Ngục Võ Thần, tạm thời cậu đừng rời khỏi đây, tôi sẽ đi gặp chủ tịch”.
“Được”.
Đặng Mão chắp tay, sau đó vội vã rời khỏi phòng, đi theo cầu thang có hai thủ vệ canh giữ lên trên.
Lâm Chính nhìn lên lầu, tâm niệm khẽ động, cũng không nán lại thêm mà vội vã rời đi.
Đợi Lâm Chính quay về phòng bế quan, Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ và những người khác đã đợi ở cửa.
Thấy Lâm Chính bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lâm, không sao chứ?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, gọi mọi người đến đây gặp tôi!”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, anh đợi một lát!”.
Không lâu sau, Lang Gia, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác đều tụ tập ở phòng bế quan.
“Sư phụ, gọi chúng tôi đến đây có việc gì sao?”.
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
“Tôi phải xem xem kết quả bế quan của mọi người thời gian này, ngoài ra phải bắt đầu hành động rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.