Bọn họ nghe xong đều nở nụ cười.
“Đại nhân, bản tâm pháp mà cậu cho quả nhiên không tầm thường, tôi cảm thấy sau khi bế quan thời gian này thực lực đã tăng vọt!”.
“Sư phụ, tôi cảm thấy thực lực của tôi đấu với Diệp Viêm trăm chiêu cũng không bại”.
Thương Lan Phúc tự tin đáp.
“Lâm đại nhân, đan dược mà anh cho tôi rất tốt, tôi cảm thấy cường độ thân xác của tôi đã nâng cao lên mấy cấp độ. Nếu nhìn thấy Diệp Viêm, tôi chắc chắn sẽ băm thây hắn ra!”.
Trong mắt Ám Minh Nguyệt lóe lên ý chí chiến đấu nồng đậm, chỉ muốn đi tìm Diệp Viêm tính sổ với hắn ngay.
Nhóm Cầm Kiếm Nữ, Tửu Ngọc, Lang Gia, Huyền Thông cũng có không ít lợi ích, mỗi người đều được nâng cao hoặc ít hoặc nhiều.
Nhìn thực lực bọn họ nâng cao như vậy, Lâm Chính vô cùng hài lòng gật đầu.
“Tốt lắm, xem ra thực lực của mọi người tăng trưởng được theo mong đợi, chúng ta có thể thực hiện kế hoạch sớm một bước rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Kế hoạch?”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Lâm, kế hoạch gì, đối phó ai?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Hiện nay Trấn Ngục Võ Thần đã nhắm vào tôi, nhìn khí thế của bọn họ e là không dễ dàng tha cho tôi, cho nên bây giờ phải thí nghiệm Trấn Ngục Võ Thần trước”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Trấn Ngục Võ Thần?”.
Tất cả mọi người giật mình.
“Sư phụ, không thể làm vậy, Trấn Ngục Võ Thần là nhân vật dày dặn kinh nghiệm, thực lực cao nhất trong Thất Đại Võ Thần. Nếu sư phụ gây rắc rối cho ông ta, e là…”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên, muốn nói lại thôi.
“E là cái gì?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi: “Cho dù chúng ta không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ tìm chúng ta. Hơn nữa, tôi đoán rằng các Võ Thần đó sẽ không đợi tới hai tháng, bọn họ đồng ý với Đặng Mão chỉ để khiến chúng ta lơ là”.
“Khiến chúng ta lơ là? Ý anh là…”.
“Bọn họ rất có khả năng đang đợi Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Bốn Võ Thần hợp tác?”.
Những người khác kinh hãi.
“Đúng là coi thường tòa nhà treo thưởng mà”.
Ám Minh Nguyệt nói: “Lâm đại nhân, anh lo rằng bốn Võ Thần sẽ tấn công tòa nhà treo thưởng phải không?”.
“Phòng ngừa trước vẫn hơn, tóm lại chúng ta phải hành động trước. Thể chất của mọi người đã được nâng cao rất nhiều, bây giờ tôi sẽ hỗ trợ thêm cho mọi người. Mọi người ngồi xuống, tôi sẽ châm cứu cho mọi người”.
Nói xong, Lâm Chính đưa tay lên.
Vù vù vù vù…
Nhiều cây Hồng Mông Long Châm bay ra, vây xung quanh Lâm Chính.
Lâm Chính cầm một lọ thuốc trên bàn lên, ném vào không trung.
Long Châm xuyên qua nước thuốc, phủ đầy nước thuốc, sau đó bay đến Lang Gia ở gần nhất.
Lang Gia không dám chậm trễ, lập tức ngồi xuống.
Hồng Mông Long Châm đâm vào cơ thể anh ta.
Lang Gia lập tức tiến vào trạng thái nhập định.
Những người khác cũng bắt chước theo.
Đợi thi triển xong Long Châm cho bọn họ, Lâm Chính thở hổn hển, trán toát đầy mồ hôi.
“Nhập định ba ngày, ba ngày sau tất cả rời khỏi tòa nhà treo thưởng, tôi đã chọn trước khu vực cho mọi người, mọi người chia ra đến những khu vực này”.
Lâm Chính cầm bản đồ trên bàn lên, nói.
Mấy người họ tập trung nhìn sang, bản đồ này là bản đồ của Long Tâm Thành.
Trên bản đồ có ký hiệu vài điểm, đó là khu vực mà mọi người cần đến.
Ở trung tâm những điểm này chính là tòa nhà treo thưởng.
“Anh Lâm, anh định làm gì?”.
Đôi mắt Cầm Kiếm Nữ long lanh, khẽ hỏi.
“Võ Thần đã nhắm vào tôi, tôi cũng không cần khách sáo nữa!”.
“Lần này hãy xem tôi săn giết Võ Thần!”.
Lâm Chính nói, trong mắt tỏa ra sát ý vô tận.