Vút!
Tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy Trấn Ngục Võ Thần mạnh mẽ dừng lại trên một đỉnh núi hoang.
Ông ta rít gào một tiếng phẫn nộ, cách không khí tát vào ngọn núi đối diện mình.
Ầm ầm!
Đỉnh núi đối diện nổ tung ngay tức khắc, hóa thành đá vụn bay tán loạn, bụi đất mịt mù, đất núi rung chuyển, ngay cả tầng nham thạch cũng lắc lư.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không bỏ qua, cánh tay tiếp tục múa may.
Bùm bùm bùm bùm bùm…
Sức mạnh hủy diệt trời đất thoải mái phá tan ngọn núi hoang đó.
Hết một lượt, Trấn Ngục Võ Thần mới ngừng lại.
“Hết giận chưa?”
Tiếu Thiên Võ Thần đi tới, lạnh nhạt lên tiếng.
“Hết giận? Hừ, ông cảm thấy chút chuyện này là có thể dễ dàng hết giận được à? Gần trăm năm nay Võ Thần tôi đây chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy, không giết được tên Lâm Chính kia, Võ Thần này thề không bỏ qua!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm nhẹ, sau đó trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Võ Thần đầy phẫn nộ: “Nói cho tôi nghe, vì sao ông ngăn cản tôi? Tôi muốn giết thằng nhóc đó ngay trước mặt mọi người!”
“Ông không giết được hắn! Người kia đã lên tiếng rồi, ông cho rằng người của tòa nhà treo thưởng sẽ trơ mắt nhìn ông ra tay à?”
Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu: “Nếu vị kia ra mặt, kết hợp với sức mạnh của toàn bộ tòa nhà treo thưởng, chúng ta không làm gì được thằng nhóc kia, hơn nữa còn có hại, thực lực của người kia, chắc là ông cũng hiểu nhỉ?”
Trấn Ngục Võ Thần nắm chặt tay, qua một hồi lâu cũng không hé răng.
“Trấn Ngục đại nhân, tôi biết trong lòng ông tức giận, không trút ra thì không vui, nhưng ông yên tâm, chẳng mấy chốc cơn giận này của ông sẽ được phát tiết thôi, hơn nữa tất cả những thứ chúng ta muốn, sẽ có được nhanh thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình tĩnh nói.
“Ý của ông là…”
Ầm ầm!
Một tiếng sấm vang vọng bốn phương.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn về phía tiếng sấm phát ra, cười nhạt: “Còn phải hỏi à?”
“A?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhìn về phía tiếng sấm vang vọng.
Nhưng chỉ thấy tiếng sấm sét ầm ầm ở chân trời, sau đó là ánh sáng xé toạc không khí tối tăm, đánh về phía này.
Dưới ánh sáng kia, có một luồng khí máu đỏ bừng giống như làn sóng lớn, chấn động điên cuồng, lao về phía này.
Không lâu sau, ánh sáng và sóng máu tới gần núi lớn.
Đợi ánh sáng và sóng máu tan biến, đã thấy hai thân hình xuất hiện giữa không trung.
“Huyết Đồ! Bôn Lôi! Các ông đã tới rồi!”
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh nhạt lên tiếng.
“Tại sao hai người lại ở đây? Sao thế? Bị chịu thiệt ở tòa nhà treo thưởng à?”
Bôn Lôi Võ Thần híp mắt cười, trong mắt có sấm sét lập lòe, như thiên thần.
“Đương nhiên chịu thiệt rồi, với tính cách của bọn họ, sao có thể chờ chúng ta tới chứ?”
Người đàn ông bên cạnh mặc quần áo màu đỏ, bên hông có hai cái lưỡi hái màu máu, cười khẩy nói.
Người đàn ông có mái tóc đỏ, hai mắt như máu, áo choàng trên người như bị máu tươi nhuộm đẫm, cực kì yêu dị, toàn thần tản ra mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
“Chúng tôi từng giao tiếp với tòa nhà treo thưởng, bọn họ nói phải hai tháng sau mới giao thi thể của Thương Lan và Thái Thiên cho chúng ta được”.
Trấn Ngục Võ Thần âm trầm nói.
“Hai tháng sau mới giao cho chúng ta hả?”
Bôn Lôi Võ Thần cười mỉa: “Bọn họ muốn đào hết chỗ tốt trên thi thể, mới giao cho chúng ta à?”
“Bọn họ nói nhất định sẽ giao thi thể hoàn hoàn như lúc đầu cho chúng ta, nhưng tôi cảm thấy như vậy không có ý nghĩa gì, thi thể của hai Võ Thần hoàn toàn có thể tạo ra một Võ Thần mới, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn Võ Thần mới xuất hiện, phân chia lợi ích của chúng ta đâu nhỉ?”
Tiếu Thiên Võ Thần mỉm cười nói.
“Vậy ý mọi người thế nào?”
Huyết Đồ Võ Thần dữ tợn nói.
“Tôi đồng ý với tòa nhà treo thưởng rồi, nhưng đồng ý thì đồng ý, chắc chắn không thể đưa thi thể cho bọn họ được! Bây giờ người có uy hiếp nhất trong tòa nhà treo thưởng kia, cũng chỉ có lão già trên đỉnh tòa nhà thôi, chúng ta giết lão thì tòa nhà treo thưởng không đáng lo nữa!”
Tiếu Thiên Võ Thần cười nói.
Vừa dứt lời, ba người kia đều đồng ý tham chiến.
“Khi nào ra tay?”
“Lão già kia là người gian trá, nếu ra tay, chắc chắn là phải một phát chết ngay! Mọi người, tôi có thể sử dụng trận pháp xé rách đất trời, san bằng nửa tòa nhà! Nhưng tôi cần các người giúp đỡ!”
“Được!”
“Nếu đã như vậy, lập tức ra tay đi!”