Tiếu Thiên Võ Thần nghe thấy thế liền không chút do dự, quỳ ngay một gối xuống hành lễ với Trấn Ngục Võ Thần.
"Tiếu Thiên đồng ý đi theo đại nhân".
"Tiếu Thiên?".
Huyết Đồ Võ Thần ngẩn người, cuống quýt nói: "Ông làm cái gì vậy? Hai ta liên thủ chắc chắn sẽ đánh được ông ta!".
"Không có phần thắng đâu!".
Tiếu Thiên Võ Thần cúi đầu, trầm giọng nói: "Trước đó chúng ta chém giết đã bất chấp tất cả, không còn giữ lại chút gì. Bây giờ chúng ta không những mất nửa sức lực mà còn bị thương, làm sao đối phó được với Trấn Ngục Võ Thần?".
"Hai đánh một vẫn không thắng được sao? Trấn Ngục cũng không lợi hại lắm đâu!".
Huyết Đồ Võ Thần vội nói.
"Cùng làm Võ Thần với một kẻ có mắt như mù giống ông đúng là nỗi sỉ nhục của tôi!".
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông vẫn không nhìn ra sao? Trấn Ngục Võ Thần đại nhân vẫn luôn che giấu thực lực, e là hai chúng ta lúc mạnh nhất cũng chưa chắc có thể đối phó được với ông ta!".
"Ông... Đồ tham sống sợ chết! Làm Võ Thần với loại người như ông mới là nỗi sỉ nhục của tôi! Ông sợ nhưng tôi không sợ!".
Huyết Đồ Võ Thần nhìn chằm chằm Trấn Ngục Võ Thần với ánh mắt dữ tợn, khẽ gầm lên: "Để tôi giết ông ta cho ông xem!".
Dứt lời, cơ thể ông ta lại phóng ra rất nhiều huyết khí, toàn thân như biến thành cơn ác mộng màu đỏ, xông về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Sức mạnh cuồng bạo làm chấn động cả Long Tâm Thành.
Khí thế kinh thiên động địa!
Nhưng ngay sau đó!
"Long Tỏa Thiên Địa!".
Trấn Ngục Võ Thần giơ tay lên, cách không chộp một cái.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mặt đất lập tức xuất hiện bốn cái lỗ, sau đó bốn sợi xích được tạo thành từ nham thạch giống như giao long bay lên, quấn lấy Huyết Đồ Võ Thần.
Huyết Đồ Võ Thần trở tay không kịp, bị bốn sợi xích trói giữa không trung.
Ông ta điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích.
Sau đó.
Vèo!
Trấn Ngục Võ Thần lóe lên một cái tới trước mặt ông ta, giơ tay lên chộp.
Phựt!
Thủ cấp của Huyết Đồ Võ Thần cũng bị Trấn Ngục Võ Thần giật xuống...
Những người đang nấp ở chỗ tối thấy thế đều bị dọa cho hồn bay phách tán.
Đây chính là Trấn Ngục Võ Thần sao?
Sự tồn tại lâu đời nhất cũng kín tiếng nhất trong thất đại Võ Thần?
Nghe nói ông ta bế quan quanh năm, không ai biết đã đến cảnh giới nào, trước kia mấy lần ông ta lộ mặt, năng lực thể hiện dường như không khác gì những Võ Thần còn lại.
Nhưng bây giờ ông ta lại giết Võ Thần như giết gà giết chó!
Đây còn là việc mà người bình thường có thể làm sao?
Mọi người run như cầy sấy.
Trên đỉnh tòa nhà treo thưởng, Mộ Dung Tùng chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Trấn Ngục! Ông giấu kĩ lắm! Ông giấu kĩ lắm!".
Mộ Dung Tùng thầm nghiến răng nói.
"Chủ tịch, mọi chuyện thay đổi, phải làm sao đây?".
Đặng Mão ở bên cạnh vội hỏi.
Nhưng Mộ Dung Tùng đã rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên ông ta cũng không biết nên ứng phó với biến số bất ngờ này như thế nào.
Hai Võ Thần Bôn Lôi, Huyết Đồ lần lượt mất mạng.
Tiếu Thiên cũng thần phục để tự bảo vệ mình.
"Đáng thương, đáng thương, những kẻ không nhìn nhận rõ bản thân là đáng thương nhất!".
Trấn Ngục Võ Thần lắc lư cái đầu của Huyết Đồ, sau đó ném nó và đầu của Bôn Lôi cho Tiếu Thiên Võ Thần.
"Ông giữ nó cẩn thận cho tôi, tôi phải dọn dẹp chiến trường rồi!".
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói.
"Dọn dẹp chiến trường?".
Tiếu Thiên sửng sốt, lập tức nhìn về phía tòa nhà treo thưởng.
"Đại nhân, ông định động đến bọn họ sao? Nếu vậy thì cần gì ông phải đích thân ra tay chứ? Để thuộc hạ tiêu diệt lũ kiến hôi này cho!".
"Những kẻ đó thì không quan trọng, mạng của chúng ai giết cũng được, nhưng có một người tôi phải đích thân ra tay".
Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt, nhìn về phía tầng một của tòa nhà treo thưởng.
"Cậu tự lăn ra đây chịu chết, hay để tôi đích thân vào đó lấy đầu?".