Nghe Trấn Ngục Võ Thần nói vậy, mọi người trong tòa nhà treo thưởng đều như nín thở.
Người của thế gia Huyết Đao thì ù ù cạc cạc.
"Bà nội, Trấn Ngục Võ Thần đang nói với ai vậy?".
Mị Mộng run rẩy hỏi.
"Không biết nữa, nhưng điều đó không quan trọng, chúng ta phải bảo vệ Lâm đại nhân chu đáo".
Bà tổ Huyết Đao trầm giọng nói.
Mị Mộng gật đầu.
"Ồ? Không lên tiếng sao?".
Trấn Ngục Võ Thần cười khẩy, cất bước đi tới đại sảnh của tòa nhà treo thưởng.
Người của tòa nhà treo thưởng ở bên trong nhìn ra thông qua cửa kính, ai nấy tim đập thình thịch, hơi thở như nghẹn lại.
Trấn Ngục Võ Thần định đánh vào tòa nhà treo thưởng sao?
Ai nấy đều rất sợ hãi, không biết nên làm thế nào, còn tưởng Trấn Ngục Võ Thần định gây phiền phức với bọn họ.
Bà tổ Huyết Đao nghiêm trận chờ sẵn, nhìn chằm chằm Trấn Ngục Võ Thần với ánh mắt đầy cảnh giác.
Trấn Ngục Võ Thần đứng ở cửa, nhìn Lâm Chính vẫn đang ngồi hút thuốc bên trong.
"Cứ muốn tôi đích thân ra tay sao? Thật là đáng thương!".
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Bà tổ Huyết Đao chấn động, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Trấn Ngục Võ Thần.
"Ông... đến đây là vì Lâm đại nhân?".
"Thằng nhãi này trước đó từng nhiều lần khiêu khích tôi, tôi đã nói rồi, tôi phải đích thân giết chết cậu ta".
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười đáp.
Mọi người kinh hãi.
Người của thế gia Huyết Đao đều cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu đối đầu với Trấn Ngục Võ Thần thì chỉ e bọn họ không ai sống sót.
Nhất thời, ai nấy run lên cầm cập, vô thức lùi lại.
“Các cậu sợ gì chứ? Nếu không có Lâm đại nhân thì chúng ta còn sống được đến bây giờ sao? Cùng lắm thì bây giờ trả lại mạng cho cậu ấy!".
Bà tổ Huyết Đao hừ một tiếng, sau đó cầm một thanh loan đao bước tới.
"Trấn Ngục đại nhân, ông đừng hòng động đến Lâm đại nhân!".
Bà tổ Huyết Đao trầm giọng nói.
"Bà muốn cản tôi sao?".
Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt nói: "Bà đã nhìn rõ bản thân chưa?".
"Nhìn rõ rồi, tôi biết thực lực của mình chỉ e không chống nổi một chiêu của ông, nhưng cho dù là vậy thì tôi vẫn không lùi bước, bởi vì người ông muốn giết là ân nhân của thế gia Huyết Đao chúng tôi! Chủ trương của tôi là có ơn báo ơn!".
Bà tổ Huyết Đao cười nói, đôi mắt đục ngầu đầy kiên quyết và ý chí chiến đấu.
"Bà cũng sống được hơn trăm tuổi rồi mà vẫn chưa thông suốt! Đáng tiếc! Đáng tiếc!".
Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu: "Nhưng trong mắt bản tôn, lũ người như các bà chẳng khác nào con kiến dưới đất, tôi đành giết thêm mấy con kiến vậy!".
Dứt lời, Trấn Ngục Võ Thần cũng không muốn lãng phí thời gian, đang định ra tay.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Khoan!".
Trấn Ngục Võ Thần lập tức dừng lại, nheo mắt nhìn anh.
"Chuyện này thì liên quan gì đến thế gia Huyết Đao? Người ông muốn giết là tôi cơ mà!".
Lâm Chính chậm rãi đứng lên, dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói.
"Ồ? Nhìn dáng vẻ của cậu là định giao đấu với tôi à?".
Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt hỏi.
"Đương nhiên".
Lâm Chính gật đầu.
"Cần gì phí sức như vậy?".
Dường như Trấn Ngục Võ Thần không chút hứng thú.
"Phí sức? Sao vậy? Ông nghĩ mình mạnh lắm sao?".
Lâm Chính cười mỉa, dáng vẻ không chút quan tâm.
Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.
"Lâm... Lâm đại nhân..."
Ngay cả bà tổ Huyết Đao cũng không nhịn được kêu lên.
Trấn Ngục Võ Thần này là sự tồn tại đã giết Huyết Đồ và Bôn Lôi, đồng thời khiến Tiếu Thiên không dám ngẩng đầu.
Sao anh dám nói ra những lời như vậy chứ?
Lẽ nào Lâm đại nhân điên rồi?