Mặt đất không ngừng nứt ra.
Những tầng đá bên dưới cũng dần bị lộ ra.
Cả thành Long Tâm như thể sắp vỡ vụn, trông vô cùng hoang phế.
Mọi người trợn mắt há miệng, không ai là không run rẩy, da đầu tê dại.
Trong trường hợp này, người bình thường sợ rằng đến một miếng thịt lành lặn cũng không còn.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không hề ngừng tay.
“Có thể được kết liễu bằng chiêu này của tôi chính là vinh dự của cậu!”
Trấn Ngục Võ Thần cười gằn, sức mạnh phi thăng toàn thân như tăng thêm vài phần.
Trong mắt ông ta, Lâm Chính phải có sức mạnh ngang với Võ Thần.
Nhưng bị tấm bia đá này đè lên, thêm việc bị vô số xích đá tấn công, đừng nói là võ thần thông thường, đến những võ thần sức mạnh phi phàm lúc này cũng thành đống thịt vụn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tấm bia đá liên tục phát ra âm thanh.
Như thể có thứ gì đó đang đánh vào nó.
“Chủ tịch!”
Đặng Mão lúc này lòng đã nóng như lửa đốt.
Nếu Lâm Chính chết, toà nhà treo thưởng sẽ phải một mình đối mặt với Trấn Ngục Võ Thần.
Vậy chẳng phải xong rồi sao?
Thế nhưng Mộ Dung Tùng vẫn điềm nhiên, lạnh lùng quan sát cục diện trước mặt.
Đặng Mão cũng chẳng thể làm gì.
Thế nhưng đúng vào lúc này.
Keng!
Ở bên dưới bia đá đột nhiên có những vòng sáng màu vàng toả ra.
Trấn Ngục Võ Thần sững lại.
Chợt nghe trên đầu có một tiếng nổ lớn.
Ông ta ngước lên nhìn.
Không biết từ lúc nào trên đầu đã cuồn cuộn mây đen.
Những đám mây cuộn lên như những ngọn núi lớn, vô cùng đáng sợ che phủ đỉnh đầu, đem đến cho người ta một cảm giác áp lực và lo sợ không nói thành lời.
Đoàng!
Đúng lúc này, trong biển mây cuồn cuộn kia loé lên một tia sét, giáng thẳng vào Trấn Ngục Võ Thần.
“Hả?”
Trấn Ngục Võ Thần sững lại, không ngờ đến lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn có thể dùng thuật pháp.
Ông ta vội vã đưa tay lên đánh lại tia sét đang giáng xuống.
Đoàng!
Tia sét bị ông ta đánh tan.
Nhưng đúng lúc ông ta cử động ngón tay thì tấm bia đá bên dưới rung lên dữ dội.
“Cái gì?”
Trấn Ngục Võ Thần sững lại.
Sức mạnh này?
Lẽ nào… người thanh niên bị đè bên dưới… vẫn chưa chết?
Ông ta khẽ run lên, cảm giác khó mà tin được.
Sức đè này đủ để giết chết một Võ Thần bình thường hàng chục hàng trăm lần rồi!
Theo lý mà nói, cho dù người bên dưới không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng… người này thì không!
Hơn nữa còn có vẻ như đang chống cự.
“Tên nhãi này đúng là không tầm thường!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm gừ, huy động sức mạnh phi thăng, tăng lực đè xuống dưới.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tấm bia bị xích đá điên cuồng va đập vào, phát ra những âm thanh va chạm khiến người ta rợn người.
Mặt đất tứ phía nứt ra.
Càng lúc vết nứt càng rộng.
Sức mạnh vô tận lan ra tứ phía.
Thành Long Tâm như sắp trở về với cát bụi.
Nếu toà nhà treo thưởng không có pháp trận bảo vệ thì sớm đã đổ sụp từ lâu.
Thế nhưng…người bị đè bên dưới tấm bia của Trấn Ngục Võ Thần vẫn còn sống.
Trấn Ngục Võ Thần ngẩng đầu lên nhìn lên không trung.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Những tia sét hết tia này đến tia khác giáng xuống.
Mặc dù sức mạnh của những tia sét này cũng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng mỗi tia sét giáng xuống dường như đều nhắm trúng vào tim Trấn Ngục Võ Thần.
Ông ta thực sự không tưởng tượng nổi ở long mạch dưới lòng đất này lại có một sự tồn tại quái dị đến mức này.
“Để tôi xem cậu có chết không!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, hai tay ấn mạnh lên tấm bia đá, thần lực cái thế tuôn trào, truyền sang đầu bên kia của tấm bia.
Mặt đất tứ phía càng lúc càng nứt toác ra.
Lực phá hoại vô tận như muốn nhấn chìm mảnh đất này.
Trong khoảnh khắc sức mạnh được giải phóng, ở đầu bên kia của tấm bia… im lặng không một tiếng động…