Những người xung quanh không dám thở mạnh, ai nấy mở to mắt sững sờ nhìn tấm bia đá đáng sợ kia.
Tấm bia lúc này đã lún sâu vào lòng đất.
Trấn Ngục Võ Thần đứng bên trên tấm bia đá, thở hổn hển.
Cho dù mạnh mẽ như Trấn Ngục Võ Thần thì lúc này cũng mồ hôi như tắm.
“Lần này thì chết chắc rồi phải không?”
“Ha ha, cậu nên cảm thấy vinh dự, tôi sớm đã bỏ xa bảy vị Võ Thần rồi. Theo lý mà nói, người bình thường không thể ép tôi làm đến nước này, nhưng cậu đã làm được! Cậu, là sự tồn tại duy nhất khiến tôi cảm thấy phiền phức! Cậu mạnh hơn bọn họ, tôi giết bọn họ cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức!”
Trấn Ngục Võ Thần lẩm bẩm, trên gương mặt thoáng hiện nụ cười nhạt.
Mặc dù giải quyết Lâm Chính khá mất công, nhưng tổng thể kết quả vẫn tốt, giống như dự kiến của ông ta.
Thực ra ông ta cho rằng xử lý Tiếu Thiên Võ Thần sẽ tốn chút công sức.
Bởi vì khi tiếp xúc với Tiếu Thiên Võ Thần, ông ta phát hiện Tiếu Thiên Võ Thần có tu vi cao thâm hơn xa những Võ Thần khác, tâm cơ tính toán cũng lợi hại hơn nhiều.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần lại thức thời đầu hàng trước, điều này thực sự khiến ông ta bất ngờ.
Thế nhưng trăm tính vạn tính cũng không tính được tới nước ở đâu nhảy ra một Lâm Chính.
“Cũng coi như kết thúc rồi!”,
Trấn Ngục Võ Thần thở ra một hơi, hơi nghiêng đầu nhìn về phía toà nhà treo thưởng.
Đối với ông ta mà nói, toà nhà treo thưởng cũng chẳng phải mối đe doạ gì.
Nhưng toà nhà này có rất nhiều lợi ích.
Những năm nay ông ta vẫn luôn bế quan, giờ xuất quan rồi sẽ giết sạch các anh hùng hào kiệt, cả toà nhà treo thưởng ông ta đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Không phải ông đang nghĩ… mình thắng rồi đấy chứ?”
Nghe thấy giọng nói này, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên run lên, lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy tấm bia dưới chân rung lắc, như thể có thứ gì đó bên dưới đang đỡ lấy nó.
Chỉ một lát sau, tấm bia bắt đầu nhích lên trên từng chút một, tiếp theo đó.
Rầm!
Cả tấm bia đá đột ngột được nhấc lên.
Trấn Ngục Võ Thần thất kinh, vội vã né sang một bên, nhảy xuống khỏi tấm bia.
Trong nháy mắt, tấm bia đá được ném lên trên mặt đất.
Thành Long Tâm lại rung lên, như thể là động đất cấp mười hai.
Khi tấm bia đá tiếp đất, khói bụi bay mù mịt.
Trấn Ngục Võ Thần đã nhảy sang bên cạnh tấm bia, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Ông ta đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy nơi ban nãy tấm bia đá đè lên có một người đang từ từ đứng dậy.
Không ai khác, đó chính là Lâm Chính.
Lúc này quần áo trên người anh đã nát bươm, nhưng thân thể anh lại không có chút tổn hại nào.
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên.
Tiếu Thiên Võ Thần cũng kinh ngạc đến sững sờ.
Mặc dù ông ta không nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể cảm nhận sự va đập dữ dội của xích đá dưới lòng đất.
Nếu đổi lại là ông ta thì đã chết từ lâu rồi.
Thế nhưng… Lâm Chính lại không hề bị thương.
“Cậu ta… làm thế nào vậy?”
Tiếu Thiên Võ Thần sững sờ.
Lâm Chính quay lại nhìn Trấn Ngục Võ Thần, thở hổn hển, sức mạnh phi thăng trên cơ thể vô cùng hỗn loạn, có vẻ như anh cũng tốn không ít sức lực.
Nhưng trạng thái không một vết thương của anh khiến những người khác không thể tin nổi.
“Những đòn tấn công của tôi lẽ nào không có chút tác dụng nào với cậu?”
Trấn Ngục Võ Thần nghiến răng.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính mặt vô cảm, chậm rãi quay người lại.
Một con ngươi loé lên thần quang xuất hiện trước mặt Trấn Ngục Võ Thần.
“Đòn tấn công của ông, quả thực không có tác dụng!”