Trấn Ngục Võ Thần hơi giật mình, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính nói gì.
Nhưng giây tiếp theo.
Phập!
Một âm thanh kỳ dị phát ra.
Toàn thân Trấn Ngục Võ Thần run rẩy như bị điện giật, đôi mắt ông ta đột nhiên mở to.
Sau đó ông ta chậm rãi vặn cổ, nhìn sang một bên.
Ông ta nhìn thấy một cây kim vàng mảnh dính chặt trên cổ mình.
Hóa ra dù là kim bạc hay kim vàng thì cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Lâm Chính đã bí mật giấu một cây kim từ lâu, đâm vào cổ ông ta mà không để cho Trấn Ngục Võ Thần nhìn thấy.
Sao có thể như vậy?
Cây kim này từ đâu ra?
Trấn Ngục Võ Thần không thể hiểu được.
Rõ ràng ông ta đã tập trung toàn bộ sức lực, tập trung sự chú ý, lắng nghe mọi hướng và quan sát mọi hướng.
Tại sao người này vẫn có thể đâm kim lên người ông ta?
Trấn Ngục Võ Thần chậm rãi giơ tay lên, sờ vào chiếc kim cắm trên cổ mình, sau đó cẩn thận rút ra.
Y thuật của ông ta không tệ, hiểu biết về châm cứu đương nhiên khác với người thường.
Dù người bình thường rất khó lấy chiếc kim này ra nhưng ông ta vẫn biết cách rút nó ra mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào.
Nhưng vào lúc Trấn Ngục Võ Thần rút nó ra, cơ thể ông ta cứng ngắc, tựa như toàn bộ linh hồn vừa bị hút đi.
Ông ta nhìn thấy chiếc kim bạc được bao phủ bởi một luồng sức mạnh nhàn nhạt.
Và sức mạnh này...rõ ràng là của ông ta!
"Cái này...điều này là không thể....đây không phải là sức mạnh phi thăng của chính mình sao?"
Trấn Ngục Võ Thần mở miệng lẩm bẩm, trong đầu như có một tiếng sét.
Ông ta thực sự không hiểu tại sao sức mạnh phi thăng của mình lại gắn vào cây kim bạc của Lâm Chính.
Nhưng rất nhanh, trong đầu Trấn Ngục Võ Thần xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.
Viu viu viu…
Lúc này, Lâm Chính lại một lần nữa phóng ra vô số kim bạc, hướng về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Những chiếc kim bạc này bao phủ cơ thể ông ta như một cơn mưa xối xả.
Trấn Ngục Võ Thần kinh ngạc đến mức bất giác rút lui.
Lúc này, ông ta không còn muốn chiến đấu với người này nữa.
"Tiếu Thiên, nhanh tới trợ giúp tôi, giúp tôi rời đi!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, quay người bỏ chạy.
"Cái gì?"
Tiếu Thiên Võ Thần cũng sửng sốt.
Trấn Ngục Võ Thần vô địch, bất khả chiến bại giờ lại muốn chạy trốn?
Tại sao lại phải chạy?
Rõ ràng lúc này ông ta không bị thương nhiều, còn có thể đấu tiếp!
Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới việc chạy trốn?
Trong lúc nhất thời, Tiếu Thiên Võ Thần không biết phải làm sao.
Rốt cuộc Lâm Chính này là kẻ có thể khiến Trấn Ngục Võ Thần phải chạy trốn. Nếu tiếp tục giao đấu, người thanh niên này có bao nhiêu cơ hội thắng?
Có điều Tiếu Thiên Võ Thần không biết, Trấn Ngục Võ Thần hoảng sợ là bởi Lâm Chính đã nhìn thấu sức mạnh phi thăng của ông ta!
"Tôi đã sai! Tôi thực sự đã quá sai lầm! Gặp phải kẻ địch thì phải lập tức giết ngay thay vì chần chừ như vậy!"
"Nếu ngay từ đầu tôi quyết tâm giết kẻ này, chặt cậu ta thành từng mảnh mà không cho cậu ta cơ hội chữa lành cơ thể thì bây giờ cậu ta đã là một vũng bùn rồi".
"Đáng tiếc tôi đã không làm việc này, mà lại cho cậu ta đủ thời gian để quan sát sức mạnh phi thăng của tôi!"
"Cậu ta đã bắt đầu quan sát từ khi tôi đánh nhau với Huyết Đồ và Bôn Lôi!"
"Bây giờ, cậu ta đã nhìn thấu mọi thứ, cũng hoàn toàn hiểu được sức mạnh phi thăng của tôi!"
"Giờ tôi muốn giết cậu ta thì khó như lên trời!"
Trấn Ngục Võ Thần vô cùng hối hận, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Rốt cuộc thì sự đã rồi.
Tuy Lâm Chính đã nhìn thấu sức mạnh phi thăng của Trấn Ngục Võ Thần, thậm chí có thể mô phỏng sức mạnh phi thăng của ông ta để cải trang và tấn công ông ta, nhưng muốn giết vị Võ Thần này cũng không đơn giản như vậy.!