“Chỉ cần tôi có thể thuận lợi ra khỏi đây, không tới mấy ngày tôi sẽ thay đổi khí tức sức mạnh phi thăng của tôi. Đến lúc đó tái chiến, chắc chắn tôi sẽ không nể tình, dốc hết sức thì trong vòng mấy giây sẽ giết chết cậu!”.
Trấn Ngục Võ Thần suy nghĩ trong lòng, nhưng thấy Tiếu Thiên Võ Thần không có động tĩnh, ánh mắt ông ta lập tức nghiêm nghị, sát ý lan tỏa.
“Tiếu Thiên, ông điếc rồi sao? Còn không mau ra giúp tôi thoát hiểm?”.
“Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, ông mạnh như vậy sao cả thằng nhóc cũng không đối phó được? Rốt cuộc thằng nhóc đó có chỗ nào đặc biệt?”.
Tiếu Thiên Võ Thần không vội ra tay, ngược lại hỏi.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức nghẹn lời.
Đương nhiên ông ta không thể nói ra chuyện sức mạnh phi thăng của mình bị Lâm Chính nhìn thấu, nếu không thì uy tín của ông ta để đâu?
Nhưng dù gì cũng là con mắt chí tôn, mắt của chí tôn viễn cổ. Trong thời gian dài như vậy, nhìn thấu sức mạnh phi thăng của ông ta đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Thật ra chỉ là nhìn thấu và mô phỏng, muốn đánh bại Trấn Ngục Võ Thần thì vẫn không thể.
Nhưng Lâm Chính dùng châm mô phỏng sức mạnh phi thăng của Trấn Ngục Võ Thần tấn công, không lâu nữa Trấn Ngục Võ Thần sẽ bị Lâm Chính tiêu hao hết sức lực.
Hơn nữa, cứ tiếp tục chém giết như vậy, ông ta sẽ bị Lâm Chính nhìn thấu nhiều bí mật hơn.
Điều này vô cùng bất lợi với ông ta.
“Đừng hòng chạy!”.
Tiếu Thiên khoanh tay đứng nhìn, Lâm Chính thừa thắng truy kích, không ngừng sử dụng châm bạc.
Số châm bạc đó bị Lâm Chính dùng khí tức sức mạnh phi thăng tương tự Trấn Ngục Võ Thần bao vây. Chỉ cần Trấn Ngục Võ Thần sử dụng sức mạnh phi thăng, khi số châm bạc đó đến gần Trấn Ngục Võ Thần, ẩn giấu trong sức mạnh phi thăng của ông ta khiến ông ta không thể kịp thời biết được sự tồn tại của châm bạc.
Không lâu sau, trên người Trấn Ngục Võ Thần lại có thêm vài cây châm bạc.
Nhưng ông ta không chịu yếu thế, vừa nhanh chóng xử lý châm bạc trên người vừa vung tay nhắm về phía Lâm Chính.
Lần này Trấn Ngục Võ Thần không sử dụng sát chiêu nữa, mà cũng dùng châm bạc tấn công.
Trấn Ngục Võ Thần sử dụng toàn châm khí, tốc độ nhanh mạnh, vả lại còn cực kỳ chuẩn xác.
Châm thuật của Lâm Chính có thể nói là kỳ phùng địch thủ, nhưng đối mặt với châm khí của Trấn Ngục Võ Thần vẫn cảm thấy run rẩy trong lòng.
Anh dùng châm bạc đánh bay châm khí của Trấn Ngục Võ Thần.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Châm hai bên va chạm với nhau, phát ra những tiếng nổ đùng đùng.
Sau khi những tiếng nổ đó tan đi, trên người Lâm Chính cũng có thêm vài cây châm khí.
Cơ thể anh run rẩy, đưa tay khoét chỗ da thịt bị châm khí đâm trúng, tiếp tục ép sát Trấn Ngục Võ Thần.
Nhìn Lâm Chính hùng hổ dồn ép, đôi con ngươi của Trấn Ngục Võ Thần trở nên đỏ như máu.
“Hiếp người quá đáng! Cậu tưởng tôi không giết được cậu sao?”.
“Tôi sẽ cho cậu nếm trải cách chết đáng sợ nhất thế gian!”.
Nói xong, Trấn Ngục Võ Thần vung tay, đánh xuống mặt đất.
Ầm!
Khi chưởng đánh xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất lún xuống.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức bày ra tư thế phòng ngự.
Ông ta định làm gì?
Chẳng lẽ Trấn Ngục Võ Thần lại định sản sinh ra xích đá quỷ quái kia?
Nhưng xích đá mà ông ta sử dụng lúc trước không thể làm mình bị thương!
Đánh đến mức này, chiêu pháp bình thường của Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn không có tác dụng gì.
Một giây sau, Lâm Chính chợt phát hiện ra gì đó, vội vàng nhìn quanh.
Mặt đất xung quanh nứt ra, sau đó những luồng khí màu đỏ máu tuôn trào, bao vây xung quanh người anh.
“Độc lực?”.
Lâm Chính lập tức bừng tỉnh.
“Mệnh tuyệt trậm sát! Chết đi!”.
Trấn Ngục Võ Thần hét lên.
Độc màu đỏ ở xung quanh giống như chiếc miệng đỏ lòm lao tới chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính biến sắc.
Độc này đúng là cái thế vô song!