Hiểu biết về y thuật của Trấn Ngục Võ Thần chắc chắn nằm ngoài sự tưởng tượng của người thường.
Đương nhiên Lâm Chính không dám sơ ý, sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào mỗi huyệt vị trên người mình, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng phong tỏa kinh mạch huyết quản của mình, đề phòng độc xâm nhập.
Đối diện với độc đáng sợ như vậy, dù là xương chí tôn vạn độc bất xâm cũng cảm thấy gian nan.
Chỉ cần có một chút độc đi vào cơ thể Lâm Chính, thân xác của Lâm Chính chắc chắn không thể kháng cự.
Chỉ có thể dựa vào sức mạnh phi thăng và y thuật chặn kín mọi lối ra vào có thể thẩm thấu độc trên cơ thể mới có thể phòng được độc.
Thế là hai bên bắt đầu giằng co với nhau.
Xung quanh Lâm Chính vì có sức mạnh phi thăng dày dặn bao bọc nên trở nên vô cùng trắng bệch.
Trấn Ngục Võ Thần thôi thúc độc như điên.
Độc màu đỏ tươi giống như những con rồng dời sông lấp biển, không ngừng tông vào cơ thể Lâm Chính.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm…
Hết lần này đến lần khác…
Lâm Chính mở to hai mắt, nhìn chằm chằm độc đánh về phía mình, định nhìn thấu và phá giải.
Anh phải tranh thủ nhìn thấu được thành phần của độc này trước khi mình không kiên trì nổi nữa.
Nhưng sao Trấn Ngục Võ Thần có thể không biết được sự đáng sợ của mắt chí tôn, tiếp tục đánh phá tăng cường độc lực như điên.
Hiện trường căng thẳng.
Dường như hai bên đã đánh nhau đến mức vô cùng quyết liệt.
“A!”.
Cuối cùng, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên gào lên điên cuồng, cả cơ thể tỏa ra một luồng sáng thần bảy màu hội tụ ở hai tay. Sau đó, ông ta chuyển động hai tay truyền luồng sáng vào độc kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ độc đã thay đổi.
Con rồng đỏ máu cuộn trào hòa vào nhau, hóa thành một con Thái Cổ Thương Long tỏa ra ánh sáng bảy màu, há miệng cắn xé Lâm Chính.
“Thái Cổ Độc Lực!”.
Lâm Chính kinh ngạc, gần như không dám tin vào mắt mình.
Trấn Ngục Võ Thần vì phá thân xác của mình mà dùng tới cả sức mạnh bản nguyên, không tiếc hi sinh tu vi làm cái giá, gắng gượng tăng cường độc lực.
Ầm!
Lâm Chính không chống đỡ được nữa bị Thái Cổ Độc Lực đánh bay.
Đợi đến khi đáp xuống, ở ngực đã lóe lên ánh sáng thần.
Không nghi ngờ gì nữa, độc đã vào trong cơ thể.
Phụt!
Lâm Chính còn chưa đứng dậy, miệng đã phun ra ngụm máu tươi.
“Ha ha, lần này xem cậu còn chống đỡ thế nào”.
Hai mắt Trấn Ngục Võ Thần tỏa sáng, nhưng vì sử dụng sức mạnh bản nguyên nên bản thân ông ta cũng kiệt sức, miệng tràn máu, cả người khuỵu xuống đất, không thể đứng thẳng.
Lâm Chính vội vàng cho đan dược vào miệng, đồng thời sử dụng Hồng Mông Long Châm định giải độc.
“Vô dụng thôi”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nhạt: “Độc của tôi có thể sánh với thần độc viễn cổ, dù y thuật của cậu có lợi hại, có mạnh đến mấy cũng không thể giải được độc của tôi trong thời gian ngắn. Độc này sẽ lấy mạng cậu trong vòng nửa tiếng, dù cậu có là Đại La Kim Tiên cũng sẽ chết chắc! Ha ha ha…”.
Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục giải độc.
Trấn Ngục Võ Thần lại chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lâm Chính.
“Có thể dồn tôi tới bước đường này, cậu rất giỏi, nhưng… đến lúc kết thúc rồi… Cậu trúng độc của tôi, bây giờ cả sức mạnh phi thăng cũng không sử dụng được, không thì cậu sẽ nổ tung cơ thể ngay lập tức”.
“Trong mắt tôi, cậu còn không đủ sức làm gì, cậu đã là con cá trên thớt!”.
Nói đến đó, Trấn Ngục Võ Thần chậm rãi tích lũy chút sức mạnh phi thăng cuối cùng, đi đến trước mặt Lâm Chính, chuẩn bị đánh xuống.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, chuẩn bị liều mạng.
Người của thế gia Huyết Đao đã xông tới.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Trấn Ngục, sao ông dám làm như vậy?”.