Trong phòng điều trị, Mộ Dung Tùng đang nhìn chăm chăm mấy cái xác bày ra trước mặt.
Một ông cụ đang bận rộn xử lý.
“Thần y Lục tương đối rồi chứ?”, Mộ Dung Tùng cười thản nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ sốt sắng.
“Chủ tịch, độ mạnh của những cơ thể này không tương xứng với cơ thể ông. Nếu ông muốn làm theo Diệp Viêm, cấy cơ thể họ để gia tăng thực lực thì với y thuật của tội sợ rằng khó có thể làm được”.
Thần y Lục tỏ vẻ khó coi: “Không sao, tôi cũng không có dự định làm như vậy”.
Mộ Dung Tùng lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho thần y Lục và mỉm cười: “Thần y Lục, ông chỉ cần xử lý các thi thể theo như thế này là được. Việc còn lại giao cho tôi”.
Thần y Lục nhận lấy, mặt tái mét nhìn Mộ Dung Tùng: “Chủ tịch, đây là…cấm thuật, là cấm thuật đấy…sao có thể”
“Sao thế, thần y Lục, ông không nghe theo lời tôi sao?”, Mộ Dung Tùng chau mày, nụ cười dần tắt.
Thần y Lục giật mình, nhìn thái độ của Mộ Dung Tung và run rẩy, cuối cùng đành phải gật đầu.
“Chủ tịch, tôi có thể xử lý…theo phương pháp này, chỉ có điều…những người này…”
“Yên tâm, tôi sẽ không giết thêm người của tòa nhà treo thưởng nữa đâu. Giờ toàn bộ vùng long mạch là của tôi rồi, người chả là gì cả”.
Ông ta vỗ vai thần y Lục mỉm cười bước ra ngoài. Thần y Lục đứng ngây ra, một lúc sau ngồi phịch xuống đất, mắt rưng rưng.
“Tòa nhà treo thưởng…đã không còn như xưa nữa rồi…”
Sau khi ra khỏi phòng, Mộ Dung Tùng đi thẳng tới phòng làm việc ở trên lầu.
“Chủ tịch, vừa rồi có tin truyền tới, Mị Mộng, Đào Thành, Lang Gia đã chạy tới dải phía Tây Nam rồi. Giờ không biết đang trốn ở đâu. Có điều người của chúng ta cũng đã kiểm soát khu vực này, đang cử quân đội điều tra, chắc không lâu nữa thì có thể bắt được họ quay về thôi” cô thư ký mỉm cười báo cáo .
“Tôi không có hứng thú với đám chó mèo đó. Tôi muốn biết Tiếu Thiên Võ Thần đang ở đâu?”, Mộ Dung Tùng ngồi xuống ghế, châm một điếu xì gà, nheo mắt hỏi.
“Đã về Tiếu Thiên Phong rồi”.
“Tiếu Thiên Phong sao?”
“Tiếu Thiên Phong đã phát ra ngoài ba chiến lệnh, Tiếu Thiên Võ Thần đang triệu tập chiến lực, hô binh gọi mã. Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ ông ta định tấn công tòa nhà treo thưởng của chúng ta”.
“Xem ra Tiếu Thiên vẫn không chịu từ bỏ nhỉ. Một núi không thể có hai hổ. Thế giới này đâu có thể cùng chia sẻ ngôi vua cho người khác được. Mộ Dung Tùng nheo mắt, cười với vẻ thâm sâu không chút sợ hãi.
“Chỉ đáng tiếc, Tiếu Thiên Võ Thần Võ không đánh lại tôi, hô binh gọi mã cần phải tốn tiền. Tiếu Thiên Võ Thần dù là võ thần nhưng so với nguồn tài lực của tòa nhà treo thưởng thì đúng là châu chấu đá xe”
“Chủ tịch có đối sách gì không ạ?”
“Lập tức thiết lập hàng phòng ngự bên ngoài tòa nhà treo thưởng. Trong vòng mười ngày thôi. Sau đó Tiếu Thiên Võ Thần chỉ cần có mặt thì sẽ là ngày chết của ông ta. Ha ha…”
Ông ta bật cười đắc ý. Trong mắt ông ta Tiếu Thiên Võ Thần là người đã chết rồi.