"Đại nhân, nguy rồi, cổng thành xảy ra chuyện!".
Một người của tòa nhà treo thưởng vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên.
"Cổng thành xảy ra chuyện?".
Thư ký Diêm sửng sốt, ngoảnh phắt đầu lên nhìn về phía cổng thành, vội nói: "Lẽ nào Tiếu Thiên Võ Thần đã đánh đến nơi rồi?".
"Không, không phải là Tiếu Thiên Võ Thần!".
Vẻ mặt người kia kinh hoàng: "Là Diệp Viêm... Diệp Viêm đến rồi!".
"Cái gì? Diệp Viêm?".
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
"Một tên Diệp Viêm tép riu thì sợ cái gì chứ? Phái người giết hắn đi!".
Thư ký Diêm lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy Diệp Viêm là thiên tài tuyệt thế số một số hai của long mạch dưới lòng đất, nhưng dù sao cũng không phải là Võ Thần.
Đã không phải Võ Thần mà còn dám làm càn ở đây?
Phải biết rằng, lúc này Long Tâm Thành có một nửa cường giả tinh nhuệ của long mạch dưới lòng đất, cho dù Võ Thần đến đây một mình thì cũng phải rén.
Nhưng người đến báo tin lại vô cùng nóng ruột: "Đại nhân... Người... người của chúng ta cũng lên rồi, nhưng... nhưng không ngăn cản được Diệp Viêm!".
"Cái gì?".
Ai nấy đều biến sắc.
"Đồ vô dụng!".
Thư ký Diêm ngoạc miệng chửi bới: "Một lũ vô dụng, một tên Diệp Viêm mà cũng không ngăn cản được?".
"Diệp Viêm bây giờ đã khác xưa, hình như công lực tăng vọt, người của chúng ta xông lên còn không chống nổi một chiêu của hắn..."
"Đồ vô dụng!".
Thư ký Diêm đá bay người kia đi, sau đó vung tay lên: "Tất cả đi theo tôi, đến gặp Diệp Viêm!".
"Vâng, đại nhân!".
Các cường giả xung quanh ào ào đi theo thư ký Diêm về phía cổng thành.
Nhưng khi bọn họ đến gần cổng thành.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Sau đó là những tiếng la hét thảm thiết và kinh hoàng truyền tới.
Thư ký Diêm biến sắc, đi nhanh chân hơn.
Chỉ thấy không ít người đang hoảng loạn chạy về phía này.
"Cứu tôi với....Cứu tôi với..."
"Hắn mạnh quá! Chúng ta không đấu lại được!".
"Mau chạy đi!".
Những giọng nói sợ hãi vang lên không ngớt.
"Tất cả đứng lại cho tôi! Không được chạy! Cùng tôi nghênh địch!".
Thư ký Diêm vừa la hét vừa rút kiếm ra chém những người tháo chạy.
Sau khi giết khoảng mười người, những người còn lại cũng bị dọa sợ, xúm về phía thư ký Diêm.
Cùng lúc đó, ở phía xa lại vang lên một loạt tiếng nổ, cát bụi mù mịt, đất đá tung tóe, kết giới sụp đổ.
Chẳng mấy chốc, một bóng người đen sì đi ra khỏi đám bụi dày đặc kia.
Chính là Diệp Viêm!
Diệp Viêm mặc bào phục màu đen, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là viền bộ bào phục này còn tỏa ra ánh sáng màu trắng, trên bào phục có hoa văn kim long, giương nanh múa vuốt, sống động như thật.
Diệp Viêm chậm rãi đi tới, đôi mắt lạnh lùng, sắc mặt không có bất cứ cảm xúc gì, ngạo nghễ chúng sinh.
Sức mạnh phi thăng quanh người hắn dày đặc đến mức khiến người ta ngạt thở.
Nhưng điều khiến mọi người khó hiểu là sức mạnh phi thăng của hắn vô cùng đặc biệt, khác hoàn toàn với sức mạnh phi thăng của người khác, dường như còn xen lẫn một loại năng lượng đặc biệt nào đó.
"Đây là Diệp Viêm?".
Thư ký Diêm sửng sốt.
Cô ta đã từng gặp Diệp Viêm.
Dù sao hắn cũng từng đến tòa nhà treo thưởng.
Nhưng Diệp Viêm của lúc này khác hoàn toàn trước đây.
Hắn nhanh chóng đứng trước mặt đám người thư ký Diêm.
Một bên là đống đổ nát, một người.
Một bên là vô số kết giới, mấy chục nghìn người.
Hai bên trái ngược hoàn toàn.
"Mộ Dung Tùng đâu?".
Diệp Viêm lạnh lùng hỏi bọn họ.