Hộc!
Hộc!
Hộc!
Một đám người đang hốt hoảng tháo chạy về phía một sơn cốc.
Vào trong sơn cốc bọn họ mới dừng lại.
"Chắc là nơi này an toàn rồi!".
Lang Gia cầm kiếm đứng ở cửa cốc, dõi mắt nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói: "Bọn chúng chưa đuổi tới, chúng ta có thể tạm nghỉ ở đây".
Đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Mị Mộng nghe thấy thế đều thở phào.
"Lũ chó này như cao dán da chó vậy, đuổi mãi không thôi! Mẹ kiếp, nếu đại nhân vẫn còn thì chúng chết ngắc rồi!".
Tửu Ngọc đặt mông ngồi xuống đất, chửi ầm lên.
"Bây giờ Mộ Dung Tùng được hời nhất, ông ta chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, chỉ sợ chúng ta đã lên đầu bảng của tòa nhà treo thưởng. Nếu chúng mang được đầu của chúng ta về thì chắc chắn sẽ nhận được vô số lợi ích. Nếu là ông thì có đuổi theo không?".
Thương Lan Phúc khàn giọng nói.
"Xem ra chúng ta không thể ở long mạch dưới lòng đất nữa rồi, phải nghĩ cách rời khỏi đây!".
Mị Mộng trầm giọng nói.
"Rời đi? Rời đi kiểu gì? Chúng ta đã xem ba lối ra vào, chỗ nào cũng có người của tòa nhà treo thưởng canh chừng, rõ ràng là phong tỏa trước lối ra vào để đề phòng chúng ta chạy trốn. Chúng ta muốn rời khỏi long mạch dưới lòng đất để đến thế tục thì còn khó hơn lên trời".
Huyền Thông lắc đầu thở dài.
"Vậy phải làm sao bây giờ?".
Ngự Bích Hồng tỏ vẻ ủ rũ.
Cầm Kiếm Nữ không nói một lời, ngồi bệt dưới đất, vành mắt đỏ hoe, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Mị Mộng thấy thế liền đi tới, vỗ vai Cầm Kiếm Nữ.
"Em gái, đừng buồn nữa, Lâm đại nhân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu..."
"Mong là thế".
Cầm Kiếm Nữ cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Nhưng ánh mắt đầy buồn bã đã bán đứng cô ta.
Đúng lúc này, Lang Gia bỗng biến sắc, dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, ngoảnh phắt lại quát lớn.
"Ai?".
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhảy dựng lên rút kiếm ra, nhìn chằm chằm vào sâu trong sơn cốc.
Có người!
Bọn họ đều đổ dồn mắt vào phía trong.
Chỉ nghe thấy sâu trong sơn cốc vang lên tiếng động.
"Xin hỏi là Lang Gia đại nhân và cô Mị Mộng sao?".
Mọi người nghe xong đều sửng sốt.
"Giọng nói này... Hình như là quản lý Đào!".
Ngự Bích Hồng kêu lên: "Có phải quản lý Đào không?".
Một lát sau, mấy bóng người chạy từ sâu trong sơn cốc ra.
Người dẫn đầu chính là Đào Thành!
"Trời ơi, đúng là quản lý Đào!".
Tửu Ngọc kêu lên thất thanh.
Mọi người mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, Lang Gia đã cầm chiến đao đứng trước mặt mọi người, lạnh lùng nhìn Đào Thành.
"Ông cũng phụng lệnh đến bắt chúng tôi sao?".
Lang Gia lạnh lùng chất vấn.
Nụ cười của mọi người cứng đờ, lại trở nên cảnh giác.
Đào Thành thì luôn miệng kêu oan.
"Lang Gia đại nhân hiểu lầm rồi! Sao tôi lại bắt các cậu chứ? Tôi còn trở thành tội phạm bị truy nã rồi đây này!".
Đào Thành thở dài thườn thượt.
"Cái gì?".
Mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Đào Thành liền kể lại một lượt sự việc.
"Hóa ra là vậy!".
Đám Ngự Bích Hồng cũng chợt hiểu ra.
"Quản lý Đào là người tốt, tôi tin ông ấy, dù sao lúc trước khi Mộ Dung Tùng đánh lén, xúi giục người của tòa nhà treo thưởng đối phó Lâm đại nhân, ông ấy vẫn không chịu làm theo. Ông ấy đã lựa chọn đối đầu với Mộ Dung Tùng thì chắc chắn sẽ bị Mộ Dung Tùng ghi hận, bị truy nã cũng là chuyện hiển nhiên".
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
Lang Gia gật đầu rồi cất chiến đao đi.
"Quản lý Đào, sao ông lại ở đây?".
Mị Mộng tò mò hỏi.
"Aizz, tôi cũng trốn chui trốn lủi, rồi mới chạy đến đây".
Đào Thành lắc đầu, thở dài nói: "Hiện giờ nơi này thuộc phạm vi thế lực của Tiếu Thiên Võ Thần, chỉ có ở đây mới an toàn hơn chút".
"Xem ra Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng vẫn đánh nhau rồi".
"Đó là chuyện chắc chắn, một núi không thể có hai hổ, chỉ có thể có một người thống trị long mạch dưới lòng đất!".
"Nhưng... chúng ta cứ trốn ở đây cũng không phải kế lâu dài, nếu bị người của Tiếu Thiên Võ Thần phát hiện, chỉ sợ chúng ta cũng lành ít dữ nhiều! Mau rời khỏi đây thôi!".
Mọi người nhao nhao bàn bạc.
Đương nhiên rời khỏi long mạch dưới lòng đất là an toàn nhất, nhưng hiện giờ lối ra vào đã bị người của tòa nhà treo thưởng canh chừng, bọn họ không thể thuận lợi đi qua được.
"Các vị, thực ra tôi ẩn náu ở đây là để tìm lối ra bí mật trong truyền thuyết rồi rời khỏi long mạch dưới lòng đất. Nếu chúng ta đã gặp nhau thì hãy cùng tôi tìm lối ra bí mật đó đi".
Đúng lúc này, Đào Thành bỗng cười nói.
"Lối ra bí mật?".
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn Đào Thành.
"Đúng vậy".
Đào Thành gật đầu: "Nghe nói mỗi tháng lối ra bí mật kia mới mở một lần, tôi tính toán thời gian, chính ngọ ngày mai sẽ là lúc lối ra vào mở, các cậu đi cùng tôi luôn đi".
Mọi người nghe xong đều vô cùng mừng rỡ.
"Được! Được! Quản lý Đào, chúng tôi đi cùng ông!".
"Xem ra trời chưa tuyệt đường sống của chúng ta!".
"Tốt quá!".
...
Long Tâm Thành.
Chục nghìn cường giả đang đối đầu với Diệp Viêm.
"Diệp Viêm, anh là cái thá gì chứ? Chủ tịch của chúng tôi là người anh có thể hỏi à?".
Thư ký Diêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Viêm.
"Tôi không có hứng thú với Mộ Dung Tùng, lần này tôi đến Long Tâm Thành để lấy mấy bộ thân xác Võ Thần. Nếu các cô ngoan ngoãn tránh đường, chắc tôi sẽ tha cho một mạng, còn nếu cản đường thì đừng trách tôi không nể mặt!".
Đào Thành bình thản nói, sau đó giơ hai cánh tay lên.
Chỉ thấy hai cánh tay hắn dần mọc ra những chiếc vảy đen sì, năm ngón tay dần to lên dài ra, nhìn giống như vuốt sắc ác ma, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Ai nấy kinh hãi tột độ.
"Đây... đây là thuật pháp gì vậy?".
"Tên này... lại cấy gì vào người sao?".
"Chắc đây không phải là tay người đâu nhỉ?".
Mọi người run rẩy kêu lên.
Thư ký Diêm dường như nín thở, mơ hồ cảm giác hai bàn tay của Diệp Viêm giống thứ gì đó.
"Đó hình như là... vuốt rồng?".