Trong hẻm núi ẩm ướt âm u.
Đào Thành dẫn theo Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc và Mị Mộng cùng người của thế gia Huyết Đao cẩn thận mò mẫm đi về phía trước.
Nơi này không thấy ánh mặt trời, lối đi lại chật hẹp, giống như một đường trời nhỏ bé giữa núi non nào đó.
Đoàn người đã đi ở đây chừng nửa ngày rồi, nhưng vẫn không thấy lối ra.
“Đào Thành đại nhân, còn bao lâu nữa mới có thể rời khỏi cái nơi đáng chết quái quỷ này? Cả người tôi đều ướt đẫm rồi!”
Tửu Ngọc dán sát vào vách tường đi về phía trước, không nhịn được mở miệng oán hận.
“Sắp rồi, sắp rồi!”
Đào Thành vẫn lặp lại câu nói cũ kia.
Mọi người chỉ đành căng da đầu tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đi thêm bao lâu nữa.
“Ra rồi!”
Đào Thành đột nhiên hô lên thành tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đi tới trước nhìn thử.
Trông thấy cuối đường có ánh sáng.
Mọi người vội vàng tăng nhanh tốc độ.
Nhưng lúc sắp rời khỏi đó, Đào Thành đột nhiên dừng lại.
“Quản lí Đào, ông làm cái gì vậy? Đi nhanh lên!”
Thương Lan Phúc vội la lên.
“Không đi được!”
Đào Thành nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Lối ra trước mắt tràn ngập chướng khí rồi, mọi người, phải dùng sức mạnh phi thăng mới qua được!”
“Chướng khí?”
Mọi người đều biến sắc.
“Tại sao nơi này lại có chướng khí chứ?”
Khuôn mặt đẹp của Mị Mộng khó coi, thấp giọng nói: “Quản lí Đào, biết mức độ mạnh thế nào không?”
“Chắc là phải cấp năm đổ lên!”
Đào Thành thấp giọng nói: “Thật ra nơi này có chướng khí cũng không phải chuyện gì bất ngờ, dù sao cánh cửa ra kia cũng vô cùng đặc biệt, tôi nghĩ chắc chướng khí này là do con người phát tán ra, mục đích là để ngăn cản những người khác phát hiện ra cánh cửa ra vào này”.
“Cái nơi kì quái này, ai tới chứ?”
Tửu Ngọc không nhịn được oán giận nói.
“Vậy thì chưa chắc, có mấy người thích thám hiểm, có khi lại phát hiện ra chỗ này cũng nên”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
“Cô Cầm Kiếm nói không sai, trên thực tế cũng có một số tu sĩ tự do vô tình phát hiện tin tức này, tôi cũng nhận được tin tức từ mấy tu sĩ tự do đó, nhưng tu sĩ tự do kia cũng không đề cập tới chuyện nơi này có chướng khí, chỉ sợ là lúc tu sĩ tự do kia tới nơi này, vẫn chưa có chướng khí xuất hiện!”
Đào Thành nói.
“Nếu nói như thế, khó tránh khỏi chuyện chướng khí này là do con người tạo ra”.
Lang Gia trầm giọng nói: “Có lẽ đằng sau chướng khí… Sẽ có người đấy!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Có… Có người? Vậy thì sẽ là ai?”
“Không biết…”
“Nhỡ là cao thủ lánh đời gì đó, vậy chẳng phải chúng ta sẽ xong đời sao?”
“Hay là chúng ta quay về đi?”
Mọi người thầm nói.
Lang Gia lại trầm nói: “Đã đi tới đây rồi, làm gì còn có chuyện quay về? Huống chi chúng ta còn có thể quay về được sao? Nếu truy binh của tòa nhà treo thưởng đuổi tới, chúng ta cũng sẽ xong đời!”
“Anh Lang Gia, vậy anh nói nên làm gì bây giờ?”
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
Lang Gia suy nghĩ, thấp giọng nói: “Cho dù bên kia chướng khí là cái gì, chúng ta đều phải đi qua nhìn xem, mọi người dùng sức mạnh phi thăng bao bọc cho bản thân, che chắn khí tức, chúng ta cẩn thận đi qua đó, trước mắt để xem tình hình đã, nhớ không được để lộ cơ thể, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ lui về ngay!”
“Được!”
Mọi người hạ quyết tâm, vội vàng điều động sức mạnh phi thăng, tay cầm vũ khí, đi ra khỏi con đường, tiến vào trong chướng khí, sờ soạng đi về trước từng chút một.
Chướng khí nồng đậm, che đậy cơ thể.
Mọi người nín thở tập trung, cẩn thận đi về nơi không biết là gì.
Nhưng chưa đi được bao lâu, đằng trước đột nhiên truyền đến từng câu trò chuyện.
“Có người!”
Lang Gia biến sắc, lập tức thấp giọng hô.
Mọi người sợ hãi vô cùng, tất cả đều dừng lại, ngừng hô hấp…