Dưới lòng đất.
Trong biển năng lượng, trận pháp máu thịt kia vẫn đang xoay tròn không ngừng, giữa vết nứt của trận pháp, một lượng năng lượng lớn vẫn đang phun trào liên tục.
Giờ phút này Trấn Ngục Võ Thần chỉ còn lại thân thể và đầu, tứ chi đã đứt gãy, dùng để duy trì trận pháp.
Ông ta dùng chút sức mạnh phi thăng cuối cùng để đánh gãy cánh tay, khiến cho trận pháp duy trì thêm hai ngày nữa.
Nhưng đây cũng là sức mạnh cuối cùng của ông ta.
Trấn Ngục Võ Thần suy yếu nằm trong trận pháp, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn Lâm Chính ngồi xếp bằng, trong mắt toàn là ngưỡng mộ và hồi ức.
Ông ta đã từng, cũng là thiên tài xuất sắc có một không hai, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sẽ có kết cục thế này.
Sao không khiến người ta thương cảm u sầu được.
Nhưng nghĩ tới báo thù, nghĩ tới những kẻ can đảm dám đánh lén mình, trong mắt Trấn Ngục Võ Thần lại nhiều thêm một tia sáng.
Vèo!
Lúc này, khí ý đã tan biến.
Lâm Chính đã rời khỏi trạng thái nhập định.
Mắt anh nhìn vào khe hở vẫn đang phun trào năng lượng không ngừng, nâng chân lên đạp vào khe hở, dùng sức lấp kín khe hở lại.
Nhìn thấy cảnh này, Trấn Ngục Võ Thần đã hiểu, chút sức mạnh kia, không làm tổn thương Lâm Chính được.
Bởi vì trong cơ thể anh toàn là loại sức mạnh khủng bố này.
Trong một thời gian ngắn mà người này có thể hấp thu sức mạnh khổng lồ như vậy… Dữ dội đáng sợ quá nhỉ?
“Tôi có thể bảo vệ ông!”
Lâm Chính nhìn vào mắt Trấn Ngục Võ Thần, đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.
Trấn Ngục Võ Thần chấn động, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Chính, mãi lâu sau, môi dưới mới ngập ngừng nói: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”
“Trong giá trị quan của tôi, chỉ cần là người dạy tôi, tôi đều bằng lòng gọi người đó là thầy, huống chi ông còn tặng truyền thừa cả đời mình cho tôi”.
“Nhưng tôi là kẻ địch của cậu”.
“Ám Thiên Võ Thần cũng từng muốn đấu tới cùng với tôi, nhưng trước khi chết, ông ấy cũng tặng truyền thừa suốt đời cho tôi, tôi đã bảo tồn đầu ông ấy, hứa hẹn vào một ngày nào, sẽ giúp ông ấy sống lại”.
“Thật không?”
Trấn Ngục Võ Thần nhếch miệng cười: “Không thể ngờ rằng long mạch dưới lòng đất này còn có người có tình có nghĩa như cậu, hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi, ha ha ha ha ha…”
“Tôi không phải người của long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu không phải?”
Cả người Trấn Ngục Võ Thần đều ngây ngẩn: “Cậu là người ở đâu? Vực Diệt Vong?”
“Cũng không phải, tôi đến từ thế giới thế tục!”
“Cái gì?”
Trấn Ngục Võ Thần suýt cắn vào lưỡi, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Thế giới thế tục? Chỗ đó…. Có thể sinh ra thiên tài như cậu à?”
Trong mắt Trấn Ngục Võ Thần, thiên phú của người trong vực Diệt Vong đã thấp không thể tưởng tượng nổi. Người của thế giới thế tục càng không phải bàn.
Thiên tài như Lâm Chính, lại đến từ thế giới thế tục… quá chấn động…
“Xem ra tôi là ếch ngồi đáy giếng rồi, có lẽ tôi đã có hiểu lầm về thế giới thế tục…”
“Lâm Chính tôi có thù báo thù, có ân báo ân, Trấn Ngục, tôi vốn dĩ cũng không có thù hận sâu đậm gì với ông, bây giờ ông tặng truyền thừa suốt đời cho tôi, chỉ cần ông bằng lòng, tôi sẽ nghĩ cách đưa ông đi!”
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Không cần!”
Trấn Ngục Võ Thần hít một hơi thật sâu, thấp giọng cười: “Dù cậu đã hấp thụ rất nhiều năng lượng, đủ thực lực để cố gắng rời khỏi đây, nhưng nếu mang tôi theo, chắc chắn sẽ vô cùng bất tiện, tỷ lệ rời khỏi đây không lớn, sao tôi có thể để cậu bí quá hóa liều chứ?”