“Mạnh miệng thật đấy! Ông thật sự cho rằng tôi không thể giết được ông sao?”
Tiếu Thiên Võ Thần tức giận, lập tức mở hết toàn bộ hỏa lực, gào lên một tiếng, giải phóng toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể tấn công Mộ Dung Tùng.
“Há há há há há, tới đây! Tiếu Thiên Võ Thần, tôi sẽ cho ông thấy một loại sức mạnh mới!”
Mộ Dung Tùng cười lớn, trở tay chưởng ra một đòn, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một luồng năng lượng màu xanh nhạt đang xoay vòng.
Trong mơ hồ, hình như còn nhìn thấy một con rồng nhỏ đang quay tròn trong lòng bàn tay.
Đó là thứ gì?
Tiếu Thiên Võ Thần sửng sốt, nhưng thời điểm này lại không cho phép ông ta được lùi bước.
Tiếu Thiên Võ Thần nghiến răng thật chặt, vẫn giơ tay ra chặn đòn.
Ầm!
Hai bàn tay va vào nhau.
Sức mạnh hủy diệt mãnh liệt tràn ra xung quanh như sóng thần.
Hai lòng bàn tay dán vào nhau, kéo dài tầm bảy tám giây.
Cuối cùng.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ trong không khí, cả người Tiếu Thiên Võ Thần bị đánh văng ra ngoài, đập nát mười mấy nóc nhà vỡ tan tành, thẳng đến khi ngã xuống bên cạnh tường thành mới dừng lại.
“Long lực?”
Diệp Viêm ở bên sườn núi Long Tâm Thành nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày lại.
“Không ngờ rằng Mộ Dung Tùng lại hấp thu long lực, mặc dù rất loãng, nhưng cũng đã đủ để đối phó với Tiếu Thiên Võ Thần!”
Cô gái tóc trắng ở bên cạnh cười mỉa: “Người này cũng có tí năng lực!”
“Ông ta lấy long lực từ đâu vậy?”
Diệp Viêm nghiêng đầu hỏi.
“Sao cơ? Anh không biết à?”
Cô gái cười nói: “Bên dưới tòa nhà treo thưởng là nhánh nhỏ của long mạch!”
“Cái gì?”
Hơi thở của Diệp Viêm dồn dập hơn: “Bên dưới nơi đây thực sự có một nhánh long mạch sao?”
“Nếu không thì tại sao tòa nhà treo thưởng lại được xây dựng ở đây? Bọn họ muốn chiếm lấy long mạch, chỉ tiếc là họ có chiếm cũng vô ích, long lực ở nơi đó quá mạnh mẽ, bọn họ hoàn toàn không thể hấp thu được nó, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn!”
“Nhưng hiện tại Mộ Dung Tùng đã hấp thụ được một chút long lực rồi, nói cách khác, ông ta đã tìm ra cách hấp thụ long lực”.
Diệp Viêm gằn giọng nói.
“Đúng vậy. Vậy nên không thể giữ lại Mộ Dung Tùng được nữa, tòa nhà treo thưởng cũng thế”.
Cô gái cân nhắc nói: “Đã đến lúc phải giành lại tất cả các thứ này!”
Diệp Viêm không nói gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ sợ hãi.
Giờ phút này hắn mới hiểu được, những thứ gọi là bá chủ một phương, thiên kiêu một phương ở long mạch dưới lòng đất, e rằng khi ở trong mắt người khác, cũng chỉ là những quân cờ mà thôi...
Tiếu Thiên Võ Thần đã bị tổn thất nặng nề, lập tức đứng dậy, nhưng một cánh tay của ông ta run rẩy không ngừng, rõ ràng là đã bị thương.
“Sức mạnh này thật kỳ lạ! Nguồn sức mạnh này dao động quá nhiều, lại còn có thể vượt lên trên cả sức mạnh phi thăng... Đây vốn không phải là sức mạnh của cảnh giới Thiên Nhân, Mộ Dung Tùng lấy đâu ra thủ đoạn khủng khiếp như vậy chứ?”
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Tùng, sau đó gào lên: “Người đâu?”
“Võ Thần đại nhân!”
“Võ Thần đại nhân!”
Vô số bóng người lập tức lao ra từ mọi hướng, tụ tập lại bên cạnh Tiếu Thiên Võ Thần.
“Các người đi theo tôi bao vây tiêu diệt Mộ Dung Tùng!”
Tiếu Thiên Võ Thần hét lên.
“Rõ!”
Mọi người đồng thanh hét lên, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Nhưng ông cũng chỉ kêu họ đi chịu chết mà thôi!”
Mộ Dung Tùng cười khinh miệt: “Nếu đã thế, tôi sẽ cho các người lên cùng lên đường!”
Nói rồi, Mộ Dung Tùng chủ động lao đến, lao đến đám người Tiếu Thiên Võ Thần đang tấn công.
Hai bên lại đánh nhau thêm một lần nữa.
Toàn bộ Long Tâm Thành không ngừng rung chuyển.
Giống như động đất vậy.
Vô số người đã ngã xuống dưới những chiêu thức kinh hoàng của Mộ Dung Tùng.
Tinh thần của những người ở tòa nhà treo thưởng được tăng lên rất nhiều, lần lượt lao vào tham chiến, hỗ trợ Mộ Dung Tùng chống lại đội quân của Tiếu Thiên Võ Thần.
Long Tâm Thành biến thành địa ngục trần gian...