“Hự…”
Tiếu Thiên Võ Thần che hai chân bị gãy của mình, phát ra một tiếng gào trầm thấp.
Cơn đau dữ dội khiến ông ta run rẩy.
Nhưng ông ta nhanh chóng buông chân ra và tiếp tục bò đi.
Bởi vì Mộ Dung Tùng đã đến rồi.
“Hê hê hê… nhìn nè! Mọi người mau đến xem vị này là ai nhỉ? Ồ? Đây không phải là Tiếu Thiên Võ Thần nổi tiếng mà tất cả chúng ta đều ngưỡng mộ sao? Sao lại biến thành bộ dạng này vậy? Hahaha, dáng vẻ của ông còn thảm không bằng một con chó!"
Mộ Dung Tùng tinh nghịch nhìn Tiếu Thiên Võ Thần, cười nói.
Tiếu Thiên Võ Thần tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Tùng, nghiến răng gầm lên: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, Mộ Dung Tùng, ông giết tôi mau lên, cho tôi ra đi sảng khoái một chút!"
"Cho ông ra đi sảng khoái? Không được đâu! Ông là đối thủ cuối cùng của tôi trong long mạch dưới lòng đất, nếu để ông chết như thế này thì nhàm chán biết bao?"
Mộ Dung Tùng lắc đầu liên tục, cười nói: "Tôi sẽ lột sống da ông, sau đó mổ xẻ, chặt đầu ông rồi vứt đi, dùng đầu lâu của ông làm bát uống rượu, để sau này mỗi khi tổ chức tiệc, tôi sẽ uống rượu bằng cái đầu lâu của ông, để cả thế giới ghi nhớ thần của bọn họ đã đạt được đỉnh cao long mạch dưới lòng đất như thế nào! Còn ông, sẽ là huy hiệu vinh quang của tôi!"
Lời của Mộ Dung Tùng rất chân thành, khiến Tiếu Thiên Võ Thần muốn nổ tung, đến cơn đau tột cùng ở chân cũng không thể cảm nhận được.
“A!”
Ông ta phát ra một tiếng gầm rú thô bạo, muốn dùng chút sức lực cuối cùng để liều mạng với Mộ Dung Tùng.
Nhưng Mộ Dung Tùng đã thúc giục thêm sức mạnh phi thăng để trấn áp ông ta xuống đất.
Tiếu Thiên Võ Thần bị đè xuống đất, không thể động đậy được chút nào.
Mộ Dung Tùng mỉm cười nhìn ông ta, bình tĩnh lấy ra một con dao mổ tinh xảo từ trên người mình.
Tất cả mọi người trong long mạch dưới lòng đất đều luyện tập cả y học và võ thuật. Một số xuất sắc trong y học, trong khi những người khác chỉ tập trung vào võ thuật, nhưng không thể nghi ngờ rằng mọi người ở đây đều có hiểu biết rất sâu sắc về cấu tạo của cơ thể con người.
"Tiếp theo, tôi sẽ lột một lớp da hoàn chỉnh, lớp da của một Võ Thần, rồi tôi sẽ chế da của ông thành thảm chùi chân và đặt nó trong chỗ của tôi nhé”.
Mộ Dung Tùng từ từ duỗi dao mổ về phía Tiếu Thiên Võ Thần.
Tiếu Thiên Võ Thần giãy giụa như điên.
Nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không hề hiệu quả.
Bây giờ ông ta chính là cá nằm trên thớt.
Mặc Mộ Dung Tùng tùy ý xử trí.
Nhưng ngay khi Mộ Dung Tùng chuẩn bị ra tay thì một tiếng bước chân nhẹ truyền đến.
Mộ Dung Tùng hơi giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy vài bóng người đang đi về phía này.
Người đứng đầu chính là Diệp Viêm.
"Ồ? Cứ tưởng cậu chạy rồi chứ?"
Mộ Dung Tùng mỉm cười nhìn Diệp Viêm, nhưng trong lòng lại thầm cảnh giác.
Ông ta biết trước đây Diệp Viêm cưỡng ép xâm nhập Long Tâm Thành, ông ta cũng biết thực lực của người này dạo gần đây đã tăng lên rất nhiều, rất khó đối phó.
Ông ta vốn tưởng rằng người này đã rời đi, nhưng lại không ngờ hắn lại quay lại.
"Nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hai người đánh nhau đến mức ta chết ngươi sống, bây giờ tôi đi ra hốt hụi không phải quá lời sao?"
Diệp Viêm nhẹ giọng nói.
"Vậy thì cậu cũng phải còn mạng mới hốt được!"
Mộ Dung Tùng mỉm cười nói, sau đó phất tay.
Ngay lập tức, một số lượng lớn cao thủ của tòa nhà treo thưởng đã lao đến phía sau ông ta.
Trong nháy mắt, khắp nơi chằng chịt bóng người.
Khi những người này nhìn thấy Mộ Dung Tùng đã đánh bại Tiếu Thiên Võ Thần, bọn họ đều cảm thấy tình hình chung đã được giải quyết nên lập tức trở về.
Hơn một ngàn người vội vàng bao vây Diệp Viêm thật chặt.
"Ranh con, cậu có gan dám chạy ra hốt hụi? Cậu thấy bản thân xứng sao?"
Mộ Dung Tùng mỉm cười.