“Tôi không xứng sao?”.
Diệp Viêm nhìn quanh một vòng, bình tĩnh nói.
Những người nam nữ cạnh hắn cũng có vẻ sâu xa mờ ám.
Mộ Dung Tùng hơi nghi hoặc, quan sát Diệp Viêm một lượt, sau đó lại nhìn những người nam nữ đó.
Ông ta nhận ra trang phục của những người này giống hệt nhau, hơn nữa tóc bọn họ đều có màu trắng bạc.
“Trang phục này? Đầu tóc này?”.
Mộ Dung Tùng cảm giác có gì đó không đúng, dường như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng hồi lâu không nhớ ra được.
“Giết!”.
Trong lòng Mộ Dung Tùng rối loạn, cũng không muốn nghĩ gì nhiều, hét lên.
Cao thủ của tòa nhà treo thưởng xông về phía đám người Diệp Viêm.
“Diệp Viêm, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa, mau lên đi. Anh sắp hoàn thành thử thách rồi, nếu còn xuất hiện biến cố, anh sẽ mất đi cơ hội cuối cùng!”.
Cô gái tóc bạc ở bên thúc giục.
“Biết rồi”.
Diệp Viêm nghiêm túc nhìn quanh, sau đó nhảy vọt lên, xông về phía đám người tòa nhà treo thưởng đang xông tới.
Trong nháy mắt, Diệp Viêm điên cuồng giết chóc, như hổ nhảy vào bầy dê.
Vuốt rồng lại hiện ra, cứ như lưỡi hái tử thần chém giết giữa đám đông.
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng kinh ngạc phát hiện, mắt gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Người khác không biết nhưng ông ta thì hiểu rõ, sức mạnh tỏa ra từ hai vuốt rồng của Diệp Viêm là long lực.
Hơn nữa… long lực mà Diệp Viêm nắm giữ rõ ràng mạnh hơn ông ta nhiều.
Sao có thể như vậy?
Vì sao hắn lại nắm giữ long lực đáng sợ như vậy?
Mộ Dung Tùng không thể chấp nhận nổi.
Ông ta trải qua vô vàn vất vả, không biết đã dùng bao nhiêu cách, sử dụng bao nhiêu pháp bảo đan dược mới giữ được chút long lực ít ỏi như vậy.
Chỉ chút long lực đã giúp ông ta áp chế được Tiếu Thiên Võ Thần, đánh bại ông ta.
Long lực mà Diệp Viêm nắm giữ còn mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.
Sao hắn có thể làm được?
Mộ Dung Tùng kinh hãi.
Hiện trường biến thành một trận đồ sát.
Diệp Viêm giống như phát điên, lướt qua lại giữa đám người.
Nơi hắn lướt qua máu thịt bắn tung tóe, tiếng kêu thê thảm vang lên không dứt.
Chẳng mấy chốc, cao thủ của tòa nhà treo thưởng đã bị Diệp Viêm đánh tan.
Những người còn lại dừng tấn công lùi về sau, sợ sệt nhìn Diệp Viêm.
“Sao… Sao hắn lại mạnh như vậy?”.
“Không… hắn… hắn là ma quỷ! Hắn là ma quỷ…”.
“Người này thật là đáng sợ… chúng ta không thể thắng được hắn…”.
“Chủ tịch, xin ông hãy ra tay giết người đó!”.
Bọn họ nhìn sang Mộ Dung Tùng.
Nhưng lúc này Mộ Dung Tùng cũng bị dọa sợ.
Sức chiến đấu Diệp Viêm biểu hiện ra không thua kém gì Tiếu Thiên Võ Thần, thậm chí còn mạnh hơn Tiếu Thiên Võ Thần.
Đáng sợ hơn là trạng thái của Diệp Viêm lúc này đang ở đỉnh cao, ông ta thì là nỏ hết đà.
Ông ta chiến đấu với một Tiếu Thiên Võ Thần ở trạng thái toàn thịnh còn không thắng được thì sao có thể giết được Diệp Viêm?
“Ha ha ha ha ha, Mộ Dung Tùng! Lần này ông tiêu rồi! Ông tiêu rồi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, ông chỉ xứng chôn chung với tôi thôi! Ha ha ha ha…”.
Tiếu Thiên Võ Thần nằm dưới đất cất tiếng cười thê lương.
Mộ Dung Tùng nổi giận đạp mạnh lên đầu Tiếu Thiên Võ Thần.
“Dù tôi có chết cũng phải giết ông trước!”.
Mộ Dung Tùng gào lên, sát ý lan tỏa.
Ngay khi ông ta sắp giẫm nát đầu của Tiếu Thiên Võ Thần, một vuốt rồng dữ tợn nắm lấy chân ông ta.
Là Diệp Viêm!