TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5119 “LẦN NÀY CHẮC ĐỦ RỒI”.

Mộ Dung Tùng chết có nghĩa tòa nhà treo thưởng cũng sụp đổ.

Một vài người của tòa nhà treo thưởng chưa chết sợ hãi bỏ chạy, đâu dám ở lại?

Cô gái tóc bạc thấy vậy nhếch khóe miệng, vung tay lên.

Một luồng long lực bay lên trên không, sau đó nổ tung, hóa thành vô số sao băng bay về phía những người đó.

Sau đó, đám người bị long lực đâm trúng đều nổ tung, xương cốt không còn, chết thảm tại chỗ.

Ầm ầm…

Đến lúc này, người của tòa nhà treo thưởng bị tiêu diệt hoàn toàn.

“Giết hay lắm! Giết hay lắm! Ha ha ha ha…”.

Tiếu Thiên Võ Thần còn nằm dưới đất cười lớn, ánh mắt tràn ngập sự hả hê.

“Ông còn cười được sao? Ông cũng sắp chết rồi”.

Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng nói.

“Tôi chết không sao, nhưng tôi không cam tâm chết trong tay một kẻ như Mộ Dung Tùng!”.

Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm những người đó, cảm nhận được long lực trên người bọn họ, ánh mắt hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp.

“Không ngờ long mạch dưới lòng đất còn có sự tồn tại đáng sợ như các người. Trận chiến Võ Thần cái gì? Xưng bá long mạch dưới lòng đất cái gì? Tất cả đều chỉ là trò cười… Ha ha, một trò cười mà thôi…”.

Ông ta tự giễu, không ôm hi vọng sống sót trở về.

“Đem thi thể của Mộ Dung Tùng theo, thi thể của ông ta có giá trị làm thuốc không tệ!”.

Cô gái tóc bạc khẽ cười.

Nhân vật có thể chiến đấu với Tiếu Thiên Võ Thần đến mức này đương nhiên không phải kẻ tầm thường, huống hồ Mộ Dung Tùng còn hấp thu truyền thừa của mấy Võ Thần.

Diệp Viêm tóm lấy Tiếu Thiên Võ Thần ở dưới đất như xách con gà con.

Từng là Võ Thần một đời lại rơi vào kết cục đáng thương như vậy, thật khiến người ta bùi ngùi thổn thức.

“Long mạch dưới lòng đất thì thế nào?”.

Diệp Viêm hỏi cô gái.

“Để xem thế nào, nếu hấp thu được thì hấp thu một ít, không được thì để lần sau lại đến. Dù sao trừ chúng ta ra cũng không ai có thể hấp thu sức mạnh của long mạch này”.

Cô gái tóc bạc cười đáp.

Diệp Viêm gật đầu, nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó vung tay đánh xuống từ xa.

Ầm ầm!

Mặt đất cả khu vực nứt ra.

Mặt đất bên trên long mạch sụp xuống.

Nhất thời đất đá bay tứ tung.

Nhưng khi mặt đất sụp đổ, bọn họ không cảm nhận được long lực mãnh liệt tràn ra.

Chỉ có một chút long lực nhàn nhạt nương theo đất đá bay lên.

Chút long lực này có thể nói là rất nhỏ bé, nếu không quan sát kỹ, bọn họ hầu như không thể nhận biết được sự tồn tại của nó.

“Ồ?”.

Người đàn ông nghi hoặc nhìn mặt đất sụp xuống, nhíu mày: “Chuyện gì thế? Vì sao tôi không cảm nhận được có bao nhiêu long lực?”.

“Không đúng, nơi này là vị trí của long mạch, theo lý mà nói dưới lòng đất sẽ có sức mạnh long mạch mới đúng, vì sao lại mỏng như vậy?”.

“Chẳng lẽ long mạch ở đây thoát ra ngoài hết rồi?”.

Bọn họ nghi hoặc không thôi, nhìn xuống lòng đất.

“Chẳng lẽ vẫn chưa đến chỗ long mạch?”.

Có người nói.

Nghe được lời này, người đàn ông lại tích lũy sức mạnh đánh xuống lòng đất.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một chuỗi ba tiếng động đánh xuống lòng đất.

Mặt đất nổ ầm ầm, rung chuyển dữ dội.

“Lần này chắc đủ rồi”.

Người đàn ông nói.

Vô số ánh nhìn tập trung vào hố lớn trước mặt.

Nơi hố sâu dưới lòng đất đất đá tán loạn, bụi bay mù mịt.

Nhưng đợi cát bụi lắng xuống, bọn họ lại không thấy chút long lực nào bay ra.

Chỉ nhìn thấy trong cát bụi mù mịt, một bóng người thẳng tắp chậm rãi đứng dậy.

“Lâm Chính?”.

Diệp Viêm mở to mắt khó tin.

Đọc truyện chữ Full