“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng kinh ngạc.
“Một Võ Thần còn sống thì có giá trị sử dụng hơn. Truyền thừa và thân xác của ông ta không bị phá hoại thì tốt hơn cho tôi dùng”.
Diệp Viêm bình thản nói, sau đó dùng sức.
Vèo!
Cơ thể của Mộ Dung Tùng bị quăng đi giống như bao cát, đâm vào vách tường tầng một của tòa nhà treo thưởng.
Ầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Tòa nhà treo thưởng lung lay, sắp sửa sụp đổ.
“Chủ tịch!”.
Người của tòa nhà treo thưởng đều biến sắc.
Mộ Dung Tùng gian nan bò dậy từ trong phế tích đổ nát.
Nhưng ông ta vừa đi ra ngoài, miệng đã nôn ra ngụm máu.
Long lực tỏa ra từ vuốt rồng của Diệp Viêm cực kỳ đáng sợ, trước mặt long lực, phòng ngự toàn thân ông ta lại giống như hồ dán, bị phá dễ dàng.
Mộ Dung Tùng biết muốn chiến thắng Diệp Viêm đã là chuyện xa vời!
“Làm sao cậu nắm bắt được long lực?”.
Mộ Dung Tùng nghiến răng hỏi.
“Tôi có bí thuật của tôi, nhưng khiến tôi thắc mắc là ông cũng biết long lực, có lẽ chút long lực này đã hao phí không ít tinh lực của ông nhỉ?”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Xem ra phương pháp tôi mò ra được chỉ là trò đùa. Có lẽ các người có cách hấp thu long lực tốt hơn”.
Mộ Dung Tùng nói.
Nhưng dường như Diệp Viêm không muốn nói thêm nữa, hắn bước về phía Mộ Dung Tùng.
Đôi mắt bình tĩnh ấy chỉ còn lại tử khí lắng đọng.
Người đi săn trước kia giờ đã trở thành con mồi.
Mộ Dung Tùng kinh hãi hét lên: “Diệp Viêm, đợi một lát, chúng ta nói chuyện đã!”.
“Tôi không còn nhiều thời gian, giữa chúng ta cũng không có gì để nói”.
Diệp Viêm nói.
“Diệp Viêm, sao cậu lại nói vậy?”.
Mộ Dung Tùng kinh ngạc: “Diệp Viêm, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau thống trị long mạch dưới lòng đất… Không, tôi đầu hàng cậu, chỉ cần cậu dừng tay, tôi sẵn sàng trung thành với cậu, quản lý long mạch dưới lòng đất cho cậu, thế nào?”.
Nhưng Diệp Viêm không có ý định dừng bước, vẫn tiếp tục đi tới.
Mộ Dung Tùng không ngừng lùi về sau, gọi người của tòa nhà treo thưởng hỗ trợ.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây chặn hắn lại cho tôi! Mau chặn hắn lại!”.
Mộ Dung Tùng gào lên điên cuồng.
Nhưng người của tòa nhà treo thưởng đã bị dọa sợ, đâu dám tiến lên.
“Mộ Dung Tùng, ông bớt chút sức lực đi! Ông chỉ là một thử thách của tôi, không giết ông thì làm sao tôi hoàn thành thử thách?”.
Diệp Viêm lắc đầu, sau đó lao về phía Mộ Dung Tùng.
“A!”.
Mộ Dung Tùng giống như chó cùng rứt giậu, đến nước này rồi cũng chỉ đành liều mạng.
Ông ta tích lũy tất cả sức mạnh chiến đấu với Diệp Viêm.
Nhưng chút long lực mỏng manh của ông ta không phải đối thủ của Diệp Viêm.
Chỉ vừa giao đấu đã rơi vào thế yếu.
Vuốt rồng hung hãn vung tới, mỗi đòn đều kèm theo long lực xé nát mọi thứ.
Mộ Dung Tùng càng đánh càng sợ, càng né càng hoảng.
Đối diện với thế tấn công như nghẹt thở của Diệp Viêm, Mộ Dung Tùng chỉ có thể bị động phòng thủ.
Soạt!
Lúc này, một vuốt rồng đánh tới.
Mộ Dung Tùng không kịp đề phòng, cánh tay trái bị vuốt rồng đánh trúng.
Sức mạnh đáng sợ xé cánh tay trái của ông ta thành ba đoạn.
Máu tươi lập tức tuôn trào.
Mộ Dung Tùng liên tục lùi về sau, ôm cánh tay trái đau đớn không thôi.
“Giết hay lắm! Giết hay lắm! Ha ha ha ha…”.
Tiếu Thiên Võ Thần cười lớn, trong mắt tràn ngập vui mừng hả hê.
“Diệp Viêm! Cậu không cho tôi đường sống, cùng lắm chúng ta đồng quy vu tận!”.
Mộ Dung Tùng gào lên.
Ông ta biết đánh tiếp thì sẽ thua chắc, dứt khoát sử dụng sát chiêu.
Mộ Dung Tùng lật bàn tay, không biết lấy đâu ra bảo tháp màu đồng.
Ông ta quăng bảo tháp lên không trung, sau đó truyền tất cả sức mạnh phi thăng và chút long lực ít ỏi trong cơ thể ông ta vào bảo tháp.
Trong nháy mắt, bảo tháp phát ra tiếng động quỷ dị, giống như có cơ quan gì đó kích hoạt. Sau đó bảo tháp tỏa ra năng lượng nóng bỏng đáng sợ, năng lượng không ngừng lan rộng, cơ hồ sắp bùng phát.
“Luồng năng lượng này… hình như sắp bùng nổ!”.
“Năng lượng đáng sợ như vậy, e là có thể san bằng cả tòa thành!”.
“Không ngờ Mộ Dung Tùng còn có thứ như thế, đúng là thú vị!”.
Những người tóc bạc đứng một bên quan sát bảo tháp, mỉm cười nghị luận.
Mặc dù năng lượng tỏa ra từ bảo tháp vô cùng khủng khiếp, nhưng bọn họ lại không quan tâm, giống như cảm thấy thứ này không có gì lợi hại.
“Diệp Viêm, chúng tôi đứng đây, không dùng chút long lực nào. Nếu chúng tôi bị chút tổn thương nào, thử thách của cậu xem như thất bại!”.
Lúc này, người đàn ông tóc trắng lực lưỡng hạ giọng nói.
Nghe xong, Diệp Viêm căng thẳng lùi về sau, đứng trước mặt bọn họ, sử dụng toàn bộ long lực tạo thành một màn chắn, giống như tấm khiên ngăn cách bọn họ với bảo tháp.
“Kết thúc đi!”.
Mộ Dung Tùng gào lên.
Trong nháy mắt, bảo tháp bùng nổ, một làn sóng hủy diệt dâng tràn, giống như thiên nữ rải hoa lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Khoảnh khắc đó, tất cả phòng ốc xung quanh đều bị hủy hoại, hóa thành bụi phấn.
Tòa nhà treo thưởng lung lay sắp đổ không chống đỡ được nữa, ầm ầm đổ sụp.
Long Tâm Thành rung chuyển, bốn tường thành bị làn sóng hủy diệt đánh nát, đất đá bay tứ tung.
Cao thủ của tòa nhà treo thưởng cũng hóa thành cát bụi trước sức mạnh đáng sợ đó, hoàn toàn tan biến…
Diệp Viêm chống đỡ khiên long lực ngăn chặn sức mạnh hủy diệt tấn công.
Khiên long lực lay động nhẹ.
Diệp Viêm cũng căng thẳng thần kinh, nhìn chằm chằm khiên long lực.
Cuối cùng, sức mạnh hủy diệt duy trì khoảng ba bốn giây mới dần dần biến mất.
Đám người cô gái tóc bạc lặng lẽ đứng ở phía sau khiên long lực, mỉm cười quan sát.
Đợi sức mạnh biến mất, bọn họ quả thật không hề tổn thương.
Nhưng toàn bộ Long Tâm Thành đã không còn tồn tại.
Tòa nhà treo thưởng đổ sụp xuống đất, gạch đá thủy tinh nát vụn chồng chất thành núi cao chọc trời.
Thi thể ở xung quanh đều bị bốc hơi.
Mặt đất nổ tung.
Bề mặt vỡ nát.
Cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Mộ Dung Tùng đứng bên dưới bảo tháp, không hề bị tấn công.
Nhưng rõ ràng khởi động bảo tháp đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh của ông ta.
Lúc này, ông ta mệt đến mức ngã xuống đất, thở hổn hển, không đứng dậy được.
Sức mạnh của ông ta cũng đã dùng hết.
Diệp Viêm xua tan khiên long lực, yên lặng nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt, sau đó bước từng bước về phía Mộ Dung Tùng.
Mộ Dung Tùng mở to mắt, gian nan lùi về sau, cuối cùng vấp phải hòn đá ngã xuống.
“Diệp Viêm, đừng giết tôi! Cậu đừng giết tôi, chỉ cần không giết tôi, cái gì tôi cũng đáp ứng với cậu!”.
Mộ Dung Tùng hét lên cầu xin.
Nhưng một giây sau, vuốt rồng của Diệp Viêm đã đặt lên đỉnh đầu Mộ Dung Tùng, sau đó xách lên.
Phựt!
Cổ Mộ Dung Tùng đứt ra, đầu bị Diệp Viêm giữ trong tay.
Máu tươi phun trào nơi cần cổ bị chém đứt, bắn lên bầu trời, gột rửa cát bụi.
Diệp Viêm cầm đầu của Mộ Dung Tùng, quay lại ném cho đám người cô gái tóc bạc.
“Tôi hoàn thành thử thách của rồi!”.