Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Tiếng nổ dày đặc và mạnh mẽ vang lên khắp hiện trường.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ lan rộng bốn phía, giống như lưỡi hái tử thần, hủy thứ còn có thể đứng sững trong Long Tâm Thành.
Thành phố phồn hoa ngày xưa nay đã hoang tàn, hóa thành phế tích.
Cô gái tóc bạc thở hổn hển, nhìn chằm chằm trung tâm vụ nổ.
Tiếng nổ dữ dội làm bắn ra cát bụi đầy trời.
Cô ta tin chiêu này nhất định có thể khiến Lâm Chính không còn xương cốt.
Dù không chết cũng có thể khiến anh mất đi sức chiến đấu.
“Đã lâu không thấy em dùng Ngọc Long Thiên Diệt Quyết rồi”.
Người đàn ông lực lưỡng mỉm cười: “Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy ở Long Tâm Thành”.
“Là em đánh giá thấp thủ đoạn của người này, xem ra Diệp Viêm cũng không vô dụng như trong lời đồn! Tên Lâm Chính này có chút thủ đoạn!”.
Cô gái tóc bạc nói: “Nhưng may là vẫn giải quyết được”.
“Nếu cô không nhìn thấy thi thể của Lâm Chính thì đừng chắc chắn rằng hắn đã chết”.
Diệp Viêm nói: “Cô không tưởng tượng được sự ngoan cường của người này đâu. Người này có một điểm phi thường không ai có thể với tới, dù là tôi cũng phải cam bái hạ phong!”.
“Điểm nào?”.
Cô gái tóc bạc nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Y thuật!”.
Diệp Viêm nói.
“Y thuật?”.
Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy không tin nổi.
Chốc lát sau.
“Ha ha ha ha…”.
Tiếng cười giòn giã vang lên.
“Diệp Viêm, anh nghĩ chúng tôi dùng sức mạnh gì? Sức mạnh phi thăng sao? Chúng tôi dùng là long lực!”.
“Đòn tấn công mạnh như vậy, thân xác đã bị đánh tan, y thuật có cao thì sao có thể tự lành được?”.
“Anh ngây thơ quá rồi!”.
Bọn họ nhìn Diệp Viêm giễu cợt, ai cũng có vẻ mặt thú vị.
“Ngọc Long Diệt Thiên Quyết dù là Võ Thần trúng phải cũng nổ tung người mà chết, không phải sức mạnh phi thăng có thể phòng ngự, chỉ có long lực mới có thể chống đỡ. Hắn muốn chặn được đòn tấn công của tôi, rất đơn giản, chỉ cần long lực của hắn mạnh hơn tôi là được. Nhưng anh nghĩ long lực của hắn có thể mạnh hơn tôi không?”.
Cô gái tóc bạc cười chế giễu.
Diệp Viêm im lặng không nói.
“Được rồi, thu dọn đi, về thôi, làm lỡ quá nhiều thời gian rồi”.
Cô gái tóc bạc quay người chuẩn bị rời đi.
Những người khác cũng cảm thấy chán nản, lần lượt rời đi.
Đúng lúc đó, Diệp Viêm đột nhiên lên tiếng: “E rằng cô vẫn chưa đi được”.
“Ồ?”.
Cô gái tóc bạc sửng sốt, quay đầu nhìn.
Cát bụi đầy trời dần rơi xuống, trong cảnh tượng mông lung tỏa ra ánh đom đóm nhàn nhạt.
“Lâm Chính?”.
Cô gái tóc bạc sửng sốt.
Bọn họ cũng cảm thấy khó tin.
Lâm Chính lặng lẽ đứng đó, một tay đưa lên, lòng bàn tay tích lũy long lực nồng đậm.
Long lực hóa thành một màn khí bao bọc anh hoàn toàn.
Một chiêu lúc nãy hoàn toàn không làm anh bị thương được, hoàn toàn bị long lực của Lâm Chính chặn lại.
“Sao có thể như vậy?”.
Cô gái tóc bạc như bị sét đánh, đôi mắt mở to, không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Lâm Chính đỡ được rồi!
Có nghĩa long lực của người này cao hơn cô ta!
“Không thể nào… Tuyệt đối không thể…”.
“Long lực của người này sao lại mạnh như vậy?”.
Những người khác cũng vô cùng chấn động.
Lâm Chính xua tan long lực, hờ hững nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc.
“Các người cùng bọn với Diệp Viêm sao? Nếu vậy, tôi cũng không cần nương tay nữa!”.
“Tên khốn, anh đừng đắc ý! Tôi giết anh!”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng tức giận nói, lại sử dụng chiêu.