TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5169 KHÍ TRƯỜNG NÀY… THẬT ĐÁNG SỢ!”.

Cuồng phong thét gào như con dao rạch lên mặt đám người Thu Ngạn.

Đại thế đáng sợ giống như Long Hoàng xuất hiện, bễ nghễ thiên hạ, vô địch thế gian.

Xung quanh cát đá xoay vần.

Núi lớn điên cuồng lay chuyển.

Ngay cả mặt đất cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Đám Thu Ngạn cũng không chịu nổi khí thế đó, quỳ rạp dưới đất, run rẩy điên cuồng.

Ngay cả Long Thăng cũng khó mà đối kháng.

Nhưng thân phận của hắn không cho phép hắn quỳ.

Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm gió nổi mây vần ở phía xa.

Không biết qua bao lâu, khí ý cuồng bạo đã đến gần trước mắt.

Trong nháy mắt, mây mù tan biến.

Bảy bóng người đầu mọc sừng rồng, mặc áo giáp màu vàng, xuất hiện trước mặt đám người Thu Ngạn.

“Bái kiến các vị Long võ đại nhân!”.

Giọng nói Thu Ngạn run rẩy, cao giọng hô.

“Bái kiến Long võ đại nhân!”.

Cô gái tóc bạc và những người khác cũng cất tiếng chào.

“Các người… Các người thu bớt khí tức lại chút, tôi… tôi… tôi không chịu được”.

Long Thăng run run hét lên.

Nhưng bảy người kia không có động tác gì, chỉ thản nhiên quan sát bọn họ.

Một lúc sau, bảy người đi về phía Long Thăng.

“Bái kiến cậu Long”.

Dẫn đầu là một người đàn ông cao hai mét, giống như chiến thần, chắp tay với Long Thăng.

“Không phải tôi nói các người rồi sao, các người thu bớt khí thế lại chút… Tôi… Tôi không chịu được”.

Long Thăng hét lên, cực kỳ tức giận.

Người đó nghe xong lại không thu bớt mà lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu Long, khí thế của chúng tôi không bao giờ thu bớt, dù là trước mặt Long Tử cũng vậy. Chúng tôi nhận được tin cậu gặp nguy hiểm nên đến đây ngay”.

“Các người…”.

Long Thăng tức tối nhưng không nói nên lời.

Vì mỗi một người trong Long tộc đều biết Long võ xưa nay luôn là vậy.

Bọn họ chỉ trung thành với Long Tử, xưa nay không coi trọng một ai khác.

Muốn chỉ huy bọn họ thì khó càng thêm khó.

Lần này bon họ có thể đến giúp đỡ cũng vì nể mặt Long Thăng là em trai nuôi của Long Tử.

“Cậu Long Thăng, cậu đừng nói nữa!”.

Thu Ngạn nhỏ giọng nói mấy câu với Long Thăng.

Long Thăng chỉ đành dẹp bớt lửa giận.

“Cậu Long, ai chém đứt cánh tay của cậu?”.

Long võ giả đứng đầu liếc nhìn cánh tay của Long Thăng, thản nhiên hỏi.

“Người ngoại tộc”.

“Ngoại tộc có người làm cậu bị thương được sao?”.

Đôi con ngươi màu vàng của người đó khẽ co lại, hơi ngạc nhiên.

“Bây giờ người ngoại tộc đó đang ở bên trong, hắn chiếm long mạch ở trong đó, có vẻ muốn ra tay với long mạch. Tôi gọi các người đến đây là hi vọng các người mau mau vào đó chém chết người ngoại tộc đó, biết chưa?”.

Long Thăng nói: “Mau giết vào trong cho tôi, đem đầu bọn họ về cho tôi. Nếu các người không làm được, chắc chắn tôi sẽ tố cáo các người trước mặt anh nuôi!”.

Bảy người Long võ giả nghe vậy đều không lên tiếng, mà nhìn chằm chằm Nhất Tuyến Thiên giây lát.

Vèo!

Trong nháy mắt, bảy người như bảy tia chớp màu vàng bay vào Nhất Tuyến Thiên.

Long võ giả vừa đi, đám người Thu Ngạn đều ngã ngồi xuống đất.

“Khí trường này… thật đáng sợ!”.

“Đây là Long võ mà Long Tử đích thân đào tạo ra sao? Đúng là khiến người khác không tin nổi!”.

“Cứ như thần vậy, khủng khiếp! Khủng khiếp quá!”.

Bọn họ lẩm bẩm, ai cũng lau mồ hôi.

“Cậu Long, lần này cậu yên tâm, có Long võ giả ra tay, những người đó chết chắc!”.

Thu Ngạn cười nói.

Long Thăng gật đầu, âm thầm nhếch khóe miệng: “Kẻ to gan dám khiêu khích Long tộc chúng ta, bất kể là ai cũng chỉ có đường chết. Các người ở đây nghỉ một lát đi, đợi Long võ giả mang đầu bọn họ về!”.

“Được!”.

Đọc truyện chữ Full