TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần
Chương 1133

Chương 1133

Đợi đó.

Bây giờ ông đây đánh không lại ông.

Đợi sau này, ông đây cho ông kiêu ngạo!

“???”

Cổ Nhật Long kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần, tên nhóc này chẳng lẽ là Vương Long chuyển thế? Cái dáng vẻ không biết xấu hổ này cực kỳ giống Vương Long!

Ông ta cho rằng Vương Bác Thần tuyệt đối sẽ không đồng ý, không ngờ tên nhóc này đảo mắt đã nhận ông ta là ông nội nuôi rồi!

“Cậu thật sự không phải con ruột của Vương Long? Dáng vẻ không biết xấu hổ quả thật là không sai vào đâu được.”

Nửa người Vương Bác Thần chôn dưới đất, Cổ Nhật Long tò mò sờ đầu Vương Bác Thần, cảm giác trên tay cũng không khác đầu Vương Long cho lắm.

“Trước không phải nói đùa ngài thôi sao, tôi gọi ngài là ông nội nuôi đó là tôi chiếm hời rồi, đừng có tự dưng thêm mấy bối phận nữa.”

Cổ Nhật Long hừ lạnh nói: “Không lấy nhà họ Cổ uy hiếp ông nữa?”

Vương Bác Thần rút mình ra khỏi đất, cười hì hì nói: “Ông nuôi à, nào có thể chứ, chúng ta là người một nhà, sau này con chính là anh em kết nghĩa với Cổ Hách, con khẳng định sẽ bảo vệ nhà họ Cổ, con nghiệt long kia nhà họ Cổ con tiện tay xử lý rồi.”

Cổ Nhật Long vui vẻ nói: “Xem như tên nhóc cậu thức thời.”

Vương Bác Thần cười ha ha nói: “Ông nuôi, bình thường không phải có quà gặp mặt sao, ông có thiên tài địa bảo gì cho con một tấn hai tấn đi, con không chê ít, công pháp thần hồn song tu gì đó tùy tiện gì đó tùy tiện cho con bảy tám chín mười bộ gì đó.”

Cổ Nhật Long đen mặt nói: “Cậu không phải là đánh cái chủ ý này chứ? Cậu vẫn là làm chắt chít của tôi đi, người cháu nuôi như cậu tôi không cần nổi.”

Vương Bác Thần ho khan nói: “Ông nội nuôi à, ông không phải nghèo đến mức chút quà cáp cũng không lấy ra được chứ? Ông chính là người sống đến hai trăm tuổi đó, một bó lớn tuổi như vậy, nhận một người cháu nuôi, ngay cả quà cũng không lấy ra được? Thôi, con biết ông giả chết nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng, sau này cuộc sống của ông con sẽ lo cho.”

Sắc mặt Cổ Nhật Long cứng đờ, tên nhóc này xem thường ai đó, đang móc mỉa ai vậy.

Nói ai nghèo chứ!

Lão phu cũng là có bảo khố hơn hai trăm năm đấy!

Tên nhóc chưa trải sự đời.

“Cháu trai, nghe cho kỹ, ông đây đột phá đến Đằng Vân Cảnh, chỉ là cơ thể đột phá, tu vi vẫn là tu vi Siêu Phàm Cảnh như cũ, hơn nữa, một trăm năm này, ông đây vẫn luôn rèn luyện Siêu Phàm Cảnh vô số lần, tương đương với việc nhiều lần từ võ giả đến Siêu Phàm Cảnh, cho nên thực lực của ông có thể sánh với cường giả Đằng Vân Cảnh, hiểu không?”

Vương Bác Thần ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

“Ý của ông là, sau khi bị cắt ngang, ông vẫn tự rèn luyện bản thân, rèn luyện một trăm năm? Đây chẳng phải là nói, bây giờ ông chỉ cần lấy được công pháp của Đằng Vân Cảnh thì sẽ dồn ít thành nhiều , một phát lên trời?”

Đọc truyện chữ Full