Nghe thấy âm thanh này, Lâm Chính cau mày nhìn sang bên cạnh.
Anh nhìn thấy vài người mặc vest đang đứng bên ngoài xe.
Trong số đó có một người phụ nữ có mái tóc dài và đeo kính gọng vàng đang gõ nhẹ vào cửa kính ô tô.
Lâm Chính cau mày, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc trâm cài trước ngực người phụ nữ.
Chiếc trâm cài có hình chim đại bàng.
Anh vẫn còn nhớ biểu tượng chim đại bàng này.
Đây hình như là biểu tượng của một cơ quan nào đó trực thuộc Đại hội.
Lâm Chính hạ kính xe xuống, mặt không cảm xúc nhìn mấy người bên ngoài, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Xin lỗi, anh có phải là Lâm thần y không?"
Người phụ nữ đeo kính đứng bên ngoài xe cười hỏi.
"Là tôi”.
"Lâm thần y, anh có tiện nói chuyện không?"
"Tôi đang có việc gấp, để sau đi”.
"Tôi chỉ e là không thể”.
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu cười, nói: “Tôi nghĩanh nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với chúng tôi ngay lập tức. Nếu không chúng tôi cũng không thể đảm bảo liệu ngày mai Dương Hoa có còn tồn tại ở đất Giang Thành này hay không”.
Nghe xong những lời này, trong mắt Lâm Chính chợt lóe lên sát ý.
“Cô đang đe dọa tôi đấy à?”
"Lâm thần y, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang cố cảnh báo anh, có lẽ anh đã biết thân phận của chúng tôi rồi. Đối với chúng tôi, mục tiêu hay đối tượng của mình là ai không quan trọng. Tất cả những gì chúng tôi muốn làm là hoàn thành nhiệm vụmà Đại hội giao phó, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Người phụ nữ đeo kính nói với vẻ mặt bất lực.
Lâm Chính im lặng.
Từ Thiên ở phía trước nhìn chằm chằm vào những người bên ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt không mấy thiện cảm, đồng thời đưa tay đặt lên báng khẩu súng lục dắt ở thắt lưng.
"Từ Thiên, tốt nhất ông đừng hành động liều lĩnh, nếu không tôi đảm bảo rằng một viên đạn khác còn nhanh hơn viên đạn của ông sẽ găm vào trán ông trước”.
Người phụ nữ đeo kính dường như nhận ra hành động nhỏ của Từ Thiên, mỉm cười nhắc nhở.
Hơi thở của Từ Thiên đông cứng lại, giây tiếp theo, một điểm ngắm màu đỏ xuất hiện trên trán ông ta.
Từ Thiên lập tức cứng đờ, không dám cử động.
"Từ Thiên, tôi nhớ hình như gần đây có quán cà phê của Cung Hỉ Vân?"
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Gọi điện cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ấy dọn dẹp nơi đó. Bây giờ chúng ta tới đó đi”.
"Vâng, chủ tịch Lâm!"
Từ Thiên gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số.
“Được đó, tôi cũng khá thích uống cà phê”.
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười rồi mở cửa bước vào xe.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng cũng mở cửa ngồi vào trong xe.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Chính, một trái một phải. Họ chỉ nhìn thẳng về phía trước và không hé răng nửa lờì.
Lâm Chính yên lặng cảm nhận khí tức của hai người này.
Khí tức của họ không mạnh.
Nhưng có một luồng năng lượng rất huyền bí đang lưu chuyển trong cơ thể họ.
Năng lượng này dường như đến từ một loại pháp bảo nào đó.
Lâm Chính cau chặt mày lại.
Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước một quán cà phê ở ngoại ô.
Quán cà phê rất yên tĩnh, bởi vì là sáng sớm nên trong quán hầu như không có người.
Đoàn người đi thẳng vào trong quán cà phê.
Người phụ nữ đeo kính gọi ly Latte như một thói quen rồi ngồi vào căn phòng ở giữa quán, sau đó ra hiệu cho hai thuộc hạ của mình.
Hai người kia hiểu ý và lập tức đi ra đằng sau.
Chỉ một lát sau, tất cả các thiết bị giám sát trong quán cà phê đều bị tắt, tín hiệu điện thoại di động trong toàn bộ ngôi nhà cũng bị chặn.
"Các người muốn làm gì?"
Từ Thiên bắt đầu lo lắng, lớn tiếng quát.
"Chỉ cần các người không làm gì, chúng tôi cũng sẽ không làm gì”.
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười đáp.
Lâm Chính nãy giờ không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trước mặt người phụ nữ đeo kính.
Người phụ nữ đeo kính lấy ra một tập tài liệu từ trong chiếc túi bên cạnh và đưa cho Lâm Chính.
"Lâm thần y, mời xem qua!"