"Đây là cái gì?"
Lâm Chính nhận lấy tập tài liệu rồi vừa lật xem vừa trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười không nói gì.
Nhưng cùng với ngón tay không ngừng lật tài liệu, nét mặt Lâm Chính càng lúc càng biến đổi một cách đặc sắc.
"Những thứ này chẳng phải đều là chuyện của Thương Minh sao? Tại sao Đại hội lại đột nhiên can thiệp?"
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, mặt không cảm xúc, nói: “Chẳng lẽ Thương Minh đang muốn thoát ly khỏi Đại hội?”
"Sao có thể như vậy?"
Người phụ nữ đeo kính cười nói: “Thương Minh được Đại hội ủng hộ, nên đương nhiên nằm dưới sự kiểm soát của Đại hội. Tuy nhiên, đà phát triển của Thương Minh những năm gần đây quá nhanh. Hơn nữa có nhiều thế lực từ khắp mọi nơi gia nhập vào Thương Minh khiến tình hình nội bộ trở nên phức tạp. Đại hội nhiều khi cũng không dễ dàng can dự vào một số chuyện trong nội bộ của Thương Minh, vì vậy Đại hội đang có kế hoạch bỏ qua Thương Minh và trực tiếp tham gia vào một số vấn đề!"
"Cho nên Đại hội đang có dự định trực tiếp tiến vào Giang Thành?"
"Đúng".
"Các người muốn vào Giang Thành là việc của các người, tại sao lại tới tìm tôi? Thế nào? Lẽ nào các người thực sự cho rằng thành phố này là của họ Lâm? Đây là thành phố của Long Quốc, không phải của riêng tôi. Cho nên các người muốn tới đây không cần phải hỏi ý tôi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm thần y hiểu lầm rồi, không phải chúng tôi đang hỏi xin ý kiến của anh, chúng tôi chỉ đang thông báo cho anh biết".
Người phụ nữ đeo kính khẽ mỉm cười, sau đó lại lấy ra mấy tờ giấy từ trong chiếc túi bên cạnh, đẩy tới trước mặt Lâm Chính.
"Ngoài ra, chúng tôi hy vọng Lâm thần y có thể ký vào những hợp đồng này!"
Lâm Chính liếc nhìn nội dung hợp đồng, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Anh cầm mấy tờ giấy lên và bắt đầu đọc.
Anh đọc nó vô cùng cẩn thận.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt Lâm Chính sa sầm lại.
“Đại hội sẽ… chiếm một nửa số tài nguyên khai thác được ở vực Diệt Vong sao?”
Lâm Chính buông tờ hợp đồng xuống, lạnh lùng nói: "Các vị, các vị làm như vậy không phải là rất quá đáng rồi sao?"
"Chúng tôi sẽ phái người đến vực Diệt Vong để khai thác, anh chỉ cần giao một nửa diện tích tài nguyên cho Đại hội chúng tôi quản lý!"
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười đáp.
"Tại sao tôi phải giao nó cho các người?"
Lâm Chính hừ lạnh: "Vực Diệt Vong này là do Liên minh Thanh Huyền đổ xương máu chiến đấu giành được. Nguồn lợi này liên quan đến toàn bộ Liên minh. Giờ Đại hội các người mở miệng ra là muốn nuốt chửng một nửa. Cô nghĩ tôi có thể đồng ý với điều kiện này sao?”
"Lâm thần y có vẻ không tự nguyện?"
"Cô có thể bỏ hai từ 'có vẻ' đi!"
“Nhưng anh không có quyền từ chối".
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu cười nói: "Đại hội làm như vậy là để duy trì sự ổn định của Đại hội. Chỉ khi Đại hội ổn định thì trật tự thế giới này mới không sụp đổ. Lâm thần y, nếu anh không chịu giao thì chúng tôi chỉ có thể tự mình đoạt lấy. Anh cũng từng nói vực Diệt Vong là do Liên minh Thanh Huyền chiến đấu mà giành được, nếu đã như vậy tôi nghĩ Đại hội cũng sẽ không tốn nhiều công sức để giành được nó!"
"Như vậy nghĩa là Đại hội định khai chiến với tôi?"
Nét mặt Lâm Chính thoáng hiện vẻ hung tợn.
"Lâm thần y, có vẻ như anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Đối với anh mà nói, Đại hội không cần dùng tới hai chữ 'khai chiến'!"
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu.
Lâm Chính trầm ngâm không đáp.
"Lâm thần y, anh yên tâm. Đại hội cũng sẽ trả cho anh lợi ích xứng đáng chứ không phải lấy không. Hơn nữa chỉ cần anh đặt bút ký vào đây thì Đại hội cũng đã nợ anh một mối ân tình. Có thể trở thành ân nhân của Đại hội không phải chuyện tầm thường. Anh nên trân trọng cơ hội này chứ không phải ở đây than ngắn thở dài!"
Người phụ nữ đeo kính nâng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi cười nói: "Tôi sẽ cho anh một tiếng đồng hồ, hy vọng anh có thể ký tên. Sau một tiếng nữa, anh sẽ không còn cơ hội!"