Chương 830
Tô Ý Thâm day ấn đường, nói: “Rượu không tốt cho sự phát triển trí não của trẻ con! Trẻ con uống rượu sẽ trở nên ngu ngốc.”
Túc Bảo dẩu môi: “Cậu út cậu gạt người nha. Hồi nãy Túc Bảo vừa uống rượu nhưng bây giờ vẫn rất thông minh mà. Cực kỳ thông minh luôn.”
Cô bé dang hai tay ra dấu: “Thông minh cỡ này nè, thông minh hơn Tiểu Ngũ cả trăm lần, thông minh hơn bà mặt trăng nữa đó.”
Mọi người “…”
Hay lắm, cô bé con đã say rồi.
Tô Cẩm Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười, giơ một ngón tay ra nói: “Túc Bảo, đây là số mấy?”
Túc Bảo nắm lấy ngón tay của Tô Cẩm Ngọc, nói: “Mẹ, mẹ không làm khó được con đâu, đây là số một.”
Tô Cẩm Ngọc nhướn mày: “Cái này thì sao?”
Cô duỗi hai ngón tay ra rồi bẻ chúng làm ba.
Túc Bảo vừa định trả lời thì cô đã nhanh chóng biến ba ngón tay thành hai.
Túc Bảo “…”
Cô bé nghi ngờ nhìn Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ, mẹ chơi không nổi à?”
Tô Cẩm Ngọc sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.
Cô véo chiếc mũi nhỏ của Túc Bảo, nói: “Chỉ có con thông minh thôi!”
Túc Bảo chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên ạ!”
Tô Nhất Trần cong môi, mấy anh em nhà họ Tô nhìn Tô Cẩm Ngọc và Túc Bảo bằng ánh mắt cưng nựng.
Túc Bảo cầm một nắm que tôm Thổ Nhĩ Kỳ rồi nhét vào trong miệng Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ, ăn đi!”
Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ không ăn được bằng cách này đâu… Ồ!”
Cô ăn được nè!
Hóa ra que tôm mà Túc Bảo cầm vào sẽ tự động biến hóa huyền ảo, nhờ vậy cô có thể trực tiếp ăn.
“Ngon quá!” Hai mắt Tô Cẩm Ngọc sáng lấp lánh.
Túc Bảo lại lấy một cái bánh kem nhỏ nhét vào miệng Tô Cẩm Ngọc, nói: “Mẹ, ăn cái này đi ạ!”
Chưa đợi Tô Cẩm Ngọc ăn xong, cô bé đã múc một thìa đậu phộng lên, nói: “A… Mẹ ơi, há miệng ra nào!”
Sau khi đút đậu phộng cho Tô Cẩm Ngọc xong, Túc Bảo lại cầm trái cây trên tay.
Nhồi, nhét, cái gì cũng nhét vào miệng mẹ bé!
Tô Cẩm Ngọc: “Khụ khụ khụ…”
Thấy Tô Cẩm Ngọc bị sặc, Túc Bảo vội bưng ly rượu lên, nói: “Mẹ uống đi nè!”
Tô Cẩm Ngọc suýt chút nữa đã nghẹn chết, khó khăn lắm mới nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Túc Bảo, con…”
Chỉ thấy Túc Bảo nghiêng đầu, dựa vào lòng Tô Nhất Trần rồi ngủ khò khò.
Vẫn là kiểu ngủ gật như mọi lần, bàn tay nhỏ mềm mại của Túc Bảo vẫn cầm ly rượu.
Tô Cẩm Ngọc “…”
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo rồi đặt cô bé nằm thẳng xuống.