TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 261: BÁ CHỦ VÔ SONG


Đối với một món linh khí ngũ phẩm mang theo uy lực của đế vương mà dám lớn lối đánh giá, Tần Ninh cũng không xem lại thân phận của mình đi!

Vô Song Vương cười giễu nói: “Tần Ninh, ngươi đúng là không coi ai ra gì. Hôm nay cho dù thế nào thì Vô Song Vương ta cũng nhất định phải đi vào Huyền Minh đại trận từ đầu cầu này”.

“Nếu đế quốc Bắc Minh không còn chiêu bài cuối cùng là Huyền Minh đại trận thì cũng không cần tồn tại nữa!”

“Thời đại bây giờ không phải là thời đại của Minh Uyên đại đế. Đế quốc Vô Song ta đã nâng cấp lên thượng quốc từ lâu, trở thành cương quốc, truyền thừa hơn vạn năm, là một cổ quốc nổi tiếng!”

“Vậy thì cũng không phải là thời đại của ngươi!”

Lúc này, giọng nói của Tần Ninh đã mang theo một tia lạnh băng.

“Chỉ là hậu nhân của thiên tướng Vô Song nho nhỏ mà dám cưỡi lên đầu hậu nhân của Minh Uyên, ai cho ông cái gan đó?”

Lúc này Tần Ninh quả thực là đang vô cùng tức giận.

3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng.

37 người này, năm đó quả thật đã đi theo Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch chinh chiến sát phạt.

37 người này lúc đầu có xuất thân, lai lịch đều là hạng nghèo khổ.

Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thưởng phạt phân minh, chỉ xét về quân công nên 37 người này mới có danh tiếng lừng lẫy như vậy.

Đế quốc Bắc Minh sa sút, đó là do hậu nhân của Minh Uyên không tự biết tranh đấu.

Người bên cạnh có thể nói ra nói vào vài câu, nhưng đế quốc Vô Song thì không thể.

Không chỉ có đế quốc Vô Song, mà vương triều đời sau của cả 37 người này đều không thể mở miệng nói một câu!

Nếu không phải là nhờ tổ tiên của hoàng đế Minh Ung thì nào có cái gì gọi là 3 hoàng 7 vương?

Hoàng thất Bắc Minh sa sút, đế quốc Vô Song không giơ tay ra viện trợ thì thôi, bây giờ còn muốn tiên phong đạp cho một phát.

“Thắng làm vua thua làm giặc, 30 năm hà đông, 30 năm hà tây”, Vô Song Vương cười giễu nói: “Hoàng thất Bắc Minh có 1 đại đế Minh Uyên là đủ rồi. Bây giờ là thời đại của người khác”.

“Thối quá đấy!”

Tần Ninh sải bước lên trước, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói băng giá: “Không có đại đế Minh Uyên thì thiên tướng Vô Song đến từ đâu, đế quốc Vô Song đến từ đâu?”

“Người khác nhân lúc đế quốc Bắc Minh sa sút, bước lên đạp 1, 2 nhát còn có thể hiểu được, nhưng đế quốc Vô Song ông không giơ tay viện trợ mà bây giờ cũng đi lên đạp cho mấy phát?”

“Nếu lão tổ nhà ông mà biết thì nhất định sẽ nhảy từ trong quan tài ra chặt đầu ông!”

“Láo xược!”

Lời này vừa nói ra khiến Vô Song Vương vô cùng tức giận.

Chỉ là một Tần Ninh mà dám nói như thế với lão ta!

Ở đế quốc Vô Song, ai dám ăn nói với lão ta như thế?

“Hôm nay lão phu sẽ dùng Dược Vương đỉnh đập nát bét cái đầu bé nhỏ của ngươi!”

Vô Song Vương gằn giọng, hai tay nâng đỉnh, xông ra giết tới.

“Thứ bỏ đi, ông thử xem!”

Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước lên trước, bàn tay vung tà áo, sát khí đằng đằng.

Lúc này, hắn đang vô cùng tức giận.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, mở!”

Trong lòng gằn lên một tiếng, hai tay Tần Ninh lúc này vung lên, trong chớp mắt từng con rồng lửa bay lên không trung.

Bát Hoang Viêm Long Hộ, lại xuất hiện một lần nữa.

Ba con rồng lửa lúc này đang lao nhanh, thét gào, thân hình dài trăm trượng phi nhanh mà tới.

“Người đế quốc Vô Song ông, không xứng có được Dược Vương đỉnh này”.

Tần Ninh hừ một tiếng, đột nhiên 8 con rồng lửa hóa thành từng dải lửa, xông vào trong Dược Vương đỉnh.

“A…”

Gần như trong chớp mắt, Vô Song Vương kêu la thảm thiết, Dược Vương đỉnh tuột khỏi tay.

Lúc này, hai tay lão ta đỏ rực, như là sắt bị nung đỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, mồ hôi của Vô Song Vương tuôn như mưa, hai tay sưng đỏ nhưng một miếng thịt nướng chín.

“Dược Vương đỉnh, trả cho ta!”

Mà đúng lúc này, trong không trung có một bóng người đội đất mà lên.

Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 9 lao tới trong ánh mắt của mọi người đứng đây muốn cướp Dược Vương đỉnh rồi độn thổ trốn đi.

Bụp…

Lúc này, vào khoảnh khắc tay của cao thủ Linh Phách tầng 9 kia chạm vào Dược Vương đỉnh thì toàn thân như quả bóng da bị thổi căng quá mà trực tiếp nổ tung.

Không có bất kỳ tiếng la hét nào, những gì diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc.

“Buồn cười”.

Lúc này, bàn tay Tần Ninh vung ra một chiêu, Dược Vương đỉnh không ngừng thu nhỏ, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay.

Dược Vương đỉnh vốn đang nóng bỏng mà lúc này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bao phủ một màu xanh cổ kính, rồi không có bất kỳ thay đổi nào nữa.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Chuyện gì đây?

Vô Song Vương lúc này mang vẻ mặt đau khổ.

“Tay của ta…”

Lúc này, hai bàn tay của ông ta vẫn đỏ như sắt nung, thịt bị nướng chín còn nóng hổi, cho thêm gia vị là sẵn sàng ăn được rồi.

“Nhanh, chém đứt hai tay ta!”

Vẻ mặt Vô Song Vương hung tợn, vội vàng gào lên.

“Nhanh, nếu không luồng viêm khí này sẽ hủy hoại kinh mạch toàn thân ta”, Vô Song Vương cảm thấy thay đổi khác thường trong cơ thể thì vội vàng gầm lên.

“Cũng không ngu lắm”.

Tần Ninh nheo mắt, chơi chơi Dược Vương đỉnh trong tay.

“Dược Vương đỉnh à…”

Năm đó, khi hắn chưa trở thành đế vị, mà Dược Vương cũng chưa có cái tên Dược Vương đời thứ nhất.

Hai người từng cùng nhau nghiên cứu, thảo luận thuật luyện đan.

Lúc đó, Dược Vương đang ở cảnh giới Địa Võ thì đã dùng chính cái Dược Vương đỉnh này.

Linh khí ngũ phẩm, giá trị không tầm thường.

Ít nhất là trong mắt các đế quốc, thượng quốc, cương quốc thì có giá trị nghiêng thành.

“Ta thu lại đỉnh này!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Vốn dĩ đây chính là thứ mà đại đế Minh Uyên ban tặng, thế mà người của đế quốc Vô Song ông lại có mắt không tròng thì ta ra tay thu lại”.

Lời này vừa nói ra, Vô Song Vương bị chặt hai tay lại phun ra một ngụm máu.

Lúc này, lão ta chỉ cảm thấy một cơn giận dữ đang đè nén trong lồng ngực.

Bị một thằng nhãi 16, 17 tuổi đùa giỡn như thế, quả thật quá mất mặt.

“Chúng ta đi!”

Vô Song Vương gằn lên. Cho dù lão ta không phục thì căn bản cũng không thể tính toán được gì.

Hôm nay, trấn thủ ở trong thành Bắc Minh, lão ta không thể giết chết Tần Ninh.

Bây giờ còn mất cả Dược Vương đỉnh.

Giờ làm thế nào mà ăn nói với hoàng huynh?

Lúc này, Vô Song Vương mặt mày tái mét.

“Ta cho ông đi rồi sao?”

Tần Ninh lại lên tiếng.

“Hậu nhân của thiên tướng Vô Song, lại đối đãi như thế này với hậu nhân của đại đế Minh Uyên, các ngươi cũng ghê gớm thật đấy!”

Tần Ninh nói: “Làm sai thì phải trả giá. Hôm nay, những kẻ ngấp nghé đế quốc Bắc Minh thì không thể đi được rồi”.

Lời này vừa nói ra, bàn tay Tần Ninh vung lên.

Dược Vương đỉnh đón gió bùng lên, lúc này hóa thành một tàn ảnh, đột nhiên xông tới giết chóc.

Bụp…

Một tiếng va chạm vang lên, Dược Vương đỉnh kia đã phình to lên chiều cao tới mấy chục trượng, lao tới đập lên Vô Song Vương.

Cú va chạm này mang theo sức mạnh vượt qua 300 ngàn cân, là sức mạnh khai sông mở núi.

Bụp…

Mặt đất nứt toác, toàn thân Vô Song Vương bị Dược Vương đỉnh đập nát bét.

“Dừng tay!”

Mà đúng lúc này, một giọng nói như tiếng sấm cuồn cuộn, truyền đến tai của tất cả mọi người có mặt tại đây.

Trong không trung có mấy chục người đang phi thân lao tới, khí thế mạnh mẽ.

Kẻ đi đầu mang theo sát khí đằng đằng.

Trong chớp mắt khiến mọi người đều cảm nhận được hơi thở đế vương, rơi xuống từ không trung.

Bá chủ Vô Song, tới rồi!

Lúc này, đám người vô cùng chấn động.

Bá chủ Vô Song, là hoàng đế đế quốc Vô Song, 1 trong 10 đế quốc lớn.

Lão ta đã đích thân xuất hiện!

Đọc truyện chữ Full